“ Dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cô. Rồi cô cũng sẽ nhận được quả báo thôi”
An Kỳ cố dùng sức lực cuối cùng của mình vớ lấy mảnh thủy tinh vỡ dưới đất tiến lên túm chặt lấy tóc của Như Sương để rạch vào mặt cô ta. Nhưng Thanh Tùng đã nhanh tay hơn đá mạnh cô văng vào tường. Cô cười như điên dại. Một lũ chó má. Vì trả thù, vì gia sản nhà cô mà đã hại cô tay trắng, không còn gì. Thân thể bị tàn phá. Cô cầm mảnh thủy tinh cứa mạnh vào cổ mình. Bố, mẹ, con xin lỗi. Vì chính con đã tin lầm người, đã hại gia đình của chúng ta. Mắt cô dần nhắm lại. Nước mắt chảy dài xuống cổ thấm vào mặt Ngọc hồ ly mà mẹ cô đã tặng khi cô đậu vào trường y. Một ánh sáng xanh chói lên. Cô dần mất đi ý thức.
“ sao cậu lại ngủ ở đây? Hôm qua cậu lại thức đêm để làm nghiên cứu hả?
An Kỳ mở mắt. Ngơ ngác nhìn lên thấy Nguyễn Mai đang nhăn nhó nhìn cô. Nguyễn Mai. Nguyễn Mai. Cô lẩm bẩm cái tên đó trong miệng. Không phải đây là người bạn thân thiết nhất của cô khi chưa xuất hiện Như Sương sao. Không phải cô ấy đã theo chồng sang Bắc Kinh rồi à. Không phải cô đang mơ đó chứ. Một đống dữ liệu chưa kịp load trong đầu.
Cô đã trọng sinh rồi ư. Cô sờ lên mặt không có vết sẹo, nhìn xuống bàn tay thì trắng mịn, xinh đẹp. Cô nhớ không lầm thì đây là phòng nghiên cứu của trường đại học y mà cô đang theo học. Cô lúc này đang là nghiên cứu sinh trẻ tuổi nhất được giáo sư đồng ý cho vượt cấp lên nghiên cứu sinh. An Kỳ nhảy cẩng lên ôm chầm lấy Nguyễn Mai reo lên sung sướng.
“ cậu bị chập mạch hả?” Vừa nói vừa gỡ tay An Kỳ ra khỏi người mình.
Mình đang nói cậu đấy. Cậu làm mình thấy lo.
An Kỳ biết mình đã quá lố. Do đó cười xuề xoà nói “Tại mình vừa đột phá được chỗ tắc nghẽn của vấn đề chỉnh xương này nên mừng quá ấy mà. Mà cậu mang gì đến cho mình thế.
“ bánh mì. Cậu cứ cố gắng thế quá làm gì.Xinh đẹp, gia thế tốt.Sinh ra ở vạch đích như cậu mà cậu liều mạng làm việc như vậy khiến mình hổ thẹn ghê gớm.
“ Đôi lúc được làm điều mình thích là một niềm vui mà bạn của tôi.”
An Kỳ nháy mắt bước vào phòng vệ sinh làm công tác cá nhân. An Kỳ ngắm nghía mình trong gương mà thầm cảm ơn ông trời. Cô nhìn thấy mặt dây chuyền hồ ly màu xanh mà mình đeo trên cổ mà mỉm cười. Cô vuốt ve nó. Thật tốt quá. Cô trở về thời điểm cô sắp tốt nghiệp, đang làm nghiên cứu sinh về phẫu thuật chỉnh xương cột sống. Ôi. Cái cảm giác thanh Xuân thật tuyệt vời. Như Sương, Thanh Tùng các người chờ đấy.Lần này, tôi sẽ không để cho các người hại gia đình tôi nữa.
“Cậu định ngủ trong đó hả. Ra đây ăn đi kẻo đói. Mình mua cả cà phê cho cậu đó.”
” Cảm ơn cô bạn của tôi”.
Truyện Khác“ Khách sáo làm gì. Lúc nào cũng cà phê đắng ngét. Cậu khô khan muốn chết. Thế cuối tuần đại tiểu thư của tôi có định về nhà không. Bác gái không gọi được cho cậu sắp gọi cho cháy máy tôi rồi đây này.
Bố, mẹ. Đúng rồi. Có chứ. Mình phải về thăm họ chứ. Cảm ơn đã nhắc. Đợi lát nữa mình nộp báo cáo tiến độ lên cho thầy rồi mình xin nghỉ mấy hôm.
An Kỳ bước ra khỏi phòng nghiên cứu mà cảm thấy vẫn chưa tin. Sau khi nhận được lời khen không ngớt từ thầy Liên Phát, An Kỳ leo lên con Lyberty xinh đẹp của mình phóng một mạch về nhà. Cảm giác ngắm nghía đường về nhà thật tuyệt làm sao. Đứng trước cổng lớn biệt thự màu trắng của gia đình, An Kỳ vẫn hồi hộp khó tin. Cánh cổng tự động mở. Mẹ cô chạy ra đón. Cô chống xe xuống chạy ào vào lòng mẹ khóc hu hu như một đứa trẻ. “ Con nhớ mẹ quá”
“ nhớ mẹ mà cả tháng không về. Mẹ gọi không bắt máy. Con quên bà mẹ già này của con rồi phải không?
“ Con bận mà mẹ. Con hứa từ sau con sẽ cố gắng về mỗi tuần một lần với mẹ. Hay chí ít con cũng sẽ gọi điện về cho mẹ. Mẹ yên tâm đi nhé. Với lại mẹ xinh đẹp như thế này, con còn đang thích nữa chứ là. Ai, ai lại dám kêu mẹ già thì con lấy băng dính dán miệng họ lại. Mẹ của con là đẹp nhất.
Cha bố cô. Được cái dẻo miệng. Thôi vào nhà đi. Mẹ nấu món cá chua con thích nhất rồi đó. Anh con chắc cũng sắp về rồi. Nghe con về nó cũng mừng lắm.
Bố đâu mẹ
Cái lão già đó đi câu cá với bạn chắc cũng sắp về rồi. Lão ấy mặt cứ lì lì cả ngày chả thú vị gì cả.
Cô ngập trong hạnh phúc gia đình. Cô thấy anh trai sáng láng trong bộ quân phục cảnh sát cơ động, nhìn thấy bố mình trầm tĩnh với mái tóc hoa râm mà cô không kìm được nước mắt.
Cô yêu gia đình. Cô sẽ bảo vệ nó thật tốt. Nhất định.
Tối đến, cô thay đồ nằm trên giường rộng rãi. Ting. Tiếng chuông báo tin nhắn. Tin nhắn của Thanh Tùng. @ anh nghe thầy nói em về nhà hả. Hai bác khỏe chứ.
An Kỳ siết chặt điện thoại. Tên khốn khiếp. Lừa cô kiếp trước để cho hắn có được dự án nghiên cứu của cô. Sau đó được đề bạt được đi du học. Để rồi phát sinh quan hệ với Thư Sương khi một lần ả ta tình cờ đi du lịch bên đó. Lần này cô không để mình bị hố nữa. Lần này cô sẽ khiến cho hắn thân bại danh liệt.
Cô tắt máy, bỏ điện thoại sang một bên và đi ngủ.