Giữ Chặt Tay Anh

Chương 42: Kiếp trước



Phân cảnh chuyển đến lúc Tô Diễn nằm tại khoa của An Kỳ. Vài lần anh định xin ra viện nhưng không thành, khiến tâm lý anh thấy khó chịu. Thật tâm anh cũng muốn cảm ơn cô đã cứu mình, nhưng cái bản tính cố chấp không muốn nói, lúc nào cũng trưng cái bản mặt khó chịu trước mặt cô và tất cả mọi người.

Ngày anh ra viện, anh đã kêu người đưa đến trước mặt cô một sấp tiền, nhưng cô đã từ chối. Cô nói rằng cô chỉ làm việc theo đúng lương tâm của mình thôi, nói anh có nhiều tiền có thể làm công ích xã hội.

Một buổi tối An Kỳ vừa đi vừa khóc trong mưa. Cái ngày mà cô đã dành suất đi du học cho Thanh Tùng, thực chất bản thân cô cũng tiếc nhưng vì người mình thích cô vẫn buông tay. Cô muốn khóc thật to để cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Một chiếc xe hơi chạy chậm đằng sau, ánh mắt người đàn ông trong xe luôn dõi theo cô, dõi theo người con gái kiên cường mà vẫn rơi nước mắt vì ai đó. Chắc người ta rất quan trọng với cô.

Cảnh An Kỳ chạy bạt mạng để cứu người cấp cứu, chiếc xe đẩy đập mạnh vào chân cô mà không hề hay biết. Đến khi vì qua sức mà ngất lịm đi ngã vào vòng tay của một người đàn ông. Thực ra lúc đó Tô Diễn không định dang tay, nhưng thấy là cô sao cứ muốn ôm chặt trong lòng. Cảm giác non mềm lần đầu được cảm nhận như có chút gì đó kích thích ở lòng bàn tay khiến anh muốn nhiều hơn nữa. Đọc 𝘁hêⅿ các chươ𝒏g ⅿới 𝘁ại || 𝐓𝐑u𝐌𝐓𝐑𝑈Y 𝑬N.VN ||

Tô Diễn biết An Kỳ đã có người mình thích, anh đã cho điều tra về Thanh Tùng, biết anh ta là người không tốt, anh đã cố tình nhắc nhở cô nhưng An Kỳ không nghe còn nói anh đừng có cố tình ly gián chuyện tình cảm giữa họ.

Bệnh tình của Tô Diễn ngày càng nặng. Sự trầm cảm càng có tiến triển xấu đi. Anh bị mất ngủ, luôn bị ám ảnh bởi những hình ảnh đen tối. Sự thường trực muốn giết người luôn nhen nhóm trong anh. Kẻ thù bị anh bắt được anh hành hạ sống không bằng chết. Con dã thú trong người bộc phát một cách cực hạn. Mắt đỏ ngầu, tay lúc nào cũng nhuốm máu. Anh trở thành nỗi ám ảnh không chỉ cho kẻ thù, còn ám ảnh chính cả đàn em của anh nữa. Khi anh bị một chiếc xe tải cố tình tông vào nhưng không chết nhưng lại bị ảnh hưởng tới đầu dẫn đến bị mất trí nhớ. Anh cảnh giác với mọi thứ. Anh đập phá, la hét, làm loạn cả phòng bệnh. Ai đến anh cũng đuổi đi hết. Nhưng khi An Kỳ công tác ở bệnh viện tỉnh khác về, vội vã chạy đến. Trong đám đông náo loạn, cô rẽ đám người bước đến trước giường bệnh của anh ngăn cản cái tay đang chuẩn bị ném gối của anh và nhìn anh bằng đôi mắt nghiêm khắc. Bất ngờ hơn là anh lại lộ khuôn mặt đáng thương, quay sang ôm lấy eo cô mà tố cáo đám người kia bắt nạt anh. Hành động dở khóc dở cười này làm ai cũng khó hiểu, tưởng rằng anh đã khôi phục trí nhớ. Nhưng theo như bác sĩ khám, đó chỉ là hành động nhận định tin tưởng tuyệt đối vào một người nào đó dẫn đến tiềm thức không thể quên được.

Từ đó, An Kỳ kiêm luôn bảo mẫu cho Tô Diễn. Tiếp xúc nhiều, cô thấy được một mặt khác của anh, tủi thân, dễ xúc động, và thích được rúc vào lòng cô làm nũng. An Kỳ cũng dần có thiện cảm với anh, và mất đi vẻ bài xích lúc đầu. Anh thì càng ngày càng ỷ lại vào cô. Khi anh trở về nhà sau hơn một tháng nằm viện, thì cô cũng được sự ủy thác của bệnh viện sẽ là bác sĩ phụ trách tại nhà bệnh tình của anh khi anh khỏi hẳn.

Căn phòng một phông màu đen và xám thể hiện rõ sự u ám trong tâm lý của con người. Hằng ngày An Kỳ sẽ tới nhà anh một lát để kiểm tra rồi mới qua bệnh viện. Thỉnh thoảng anh sẽ kêu người làm món bánh cô thích, hay thỉnh thoảng là bông hoa anh hái ở vườn. Chỉ có bên cạnh cô, anh mới buông lỏng cảnh giác.

Một ngày, một chiếc xe khách nhỏ tới, bịt miệng kéo cô lên xe. Khi cô mở mắt ra là đã thấy Tô Diễn tay đang cầm dao đang chém vào những người đang tiến gần. Máu chảy dọc thân tay anh. Người anh cũng đầy vết thương. Khi không còn nguy hiểm, anh chạy đến tháo dây trói cho An Kỳ đang tròn mắt ngơ người. Anh xé một dải áo bịt mắt cô lại, bế thốc cô lên. Tiếng xin lỗi anh thoát ra từ miệng lọt đến tai cô như nỉ non.

- Xin lỗi đã đến muộn. Làm em sợ mất rồi.

Tiếng bước chân đàn em chạy tới, cô nghe giọng anh rít qua kẽ răng.

- Giết không tha.

Một người con gái mà đến chạm anh còn sợ cô đau, đứng bên cạnh cô anh còn phải lấy hơi mấy lần, anh giả vờ mất trí để được bên cạnh độc chiếm cô mà chúng dám trói cô như vậy, đáng chết. Anh bước về biệt thự tháo khăn che mắt của cô ra, run lẩy bẩy dùng tay của mình lau đi vết bụi còn bám trên mặt cô. Cô đã bình tĩnh lại, nhìn người đàn ông đang đỏ hoe mắt vì mình.

- Anh đã nhớ lại rồi sao. Vậy là tôi không cần đến đây nữa.

Như có một chút vui mừng, nhưng cũng có một chút hụt hẫng len lỏi trong lòng cô. Cô bước đi mà cảm giác khó chịu bủa vây. Tô Diễn nắm lấy góc áo sau của cô.

- Đừng đi có được không. Xin lỗi đã khiến em gặp nguy hiểm. Xin lỗi vì đã lừa dối em. Đừng đi mà.

An Kỳ dứt áo ra đi.

Hình ảnh An Kỳ nằm trong vũng máu khiến cho Tô Diễn hoàn toàn mất đi lý trí. Anh ôm ánh sáng, ôm hi vọng trong lòng. Nước mắt anh không rơi, nhưng anh đang gồng cơ lên chịu đựng. Anh ôm thật chặt cô vào lòng, như muốn truyền thêm một chút hơi ấm cho cơ thể lạnh toát của cô.

Có người nói chỉ cần thành tâm thì sẽ được như ý, sẽ hồi sinh được người mình yêu. Tuy nhiên cái giá phải trả cũng không hề nhỏ chút nào. Nhưng anh đồng ý đánh đổi. Anh đặt xác của cô trong một căn phòng băng để không bị phân huỷ. Anh đi xử những người đã làm hại cô. Xong xuôi, anh trở về bên cạnh cô, vuốt ve làm da đã trắng bợt đổi màu, run rẩy đặt lên đó một nụ hôn mà khi cô còn sống anh không dám làm. Sau đó, anh lùi về sau mấy bước, bày biện một số thứ như trận bùa pháp. Anh bế cô ngồi giữa vòng tròn, miệng bắt đầu lẩm nhẩm. Kinh khủng hơn nữa là, anh đặt cô nằm xuống đất. Anh cởi áo của mình ra. Tay cầm một con dao nhọn bên cạnh đâm một phát thật mạnh vào bụng mình, rồi thêm những nhát sau nữa. Miệng anh cứ lẩm nhẩm tên cô. Viên ngọc trên cổ cô được tắm máu của anh phát ra màu xanh nhàn nhạt. Đến khi người anh đầy những vết dao đâm, tiếng phập của dao đâm vào da thịt vẫn không ngừng. Khi anh nằm xoài xuống đất, người đã be bét máu thịt lẫn lộn, ánh mắt của anh vẫn hướng về phía cô. Đến khi vị trí ở tim được con dao đâm vào anh đã không còn sức để rút ra nữa. Máu phun vào viên ngọc, viên ngọc như hồi sinh. Ánh sáng xanh bao phủ lấy hai con người không còn hơi thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.