“Hả…” Cố Trạch Vũ bị động tác nhanh nhẹn thành thạo của cô làm cho hết hồn, nhìn biểu cảm trên mặt cô như ‘Anh dám tiến lên phía trước một bước, tôi sẽ liều mạng với anh’, bất đắc dĩ mỉm cười, “Này, người đẹp! Em không cần phải hăng máu vậy đâu! Được, anh đứng yên là được mà!” Anh giơ tay lên làm động tác đầu hàng, ngồi lại xuống sô pha, “Anh nói nghiêm túc đó! Ở bên anh, tuyệt đối có rất nhiều cái lợi mà em không tưởng tượng được đâu! Sao không thử suy nghĩ cân nhắc xem! Tối hôm đó, không phải chúng ta phối hợp rất ăn ý sao! Anh…”
“Anh im miệng cho tôi!” Nhan Thanh tức giận nghiến răng, xoay chai rượu định đập bể, kết quả lại bị anh đưa tay ra, dễ dàng đỡ lấy.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!” Cố Trạch Vũ ôm chai rượu vào lòng, rồi làm ra bộ dạng vô cùng sợ sệt, “Bạo lực quá vậy, hên là chưa có bạn trai!”
“Thần kinh!” Nhan Thanh cảm giác bản thân đã bị anh chọc giận đến không còn cách nào, “Ai nói tôi không có bạn trai! Bạn trai của bà cô đây rất nhiều nhé!” Nói xong thì hậm hực xách túi của mình lên, xoay người rời đi, nhưng ngay giây phút định mở cửa kia lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của anh vang lên…
“Cho dù em có bạn trai rồi, nhưng sau khi trải qua đêm đó với anh, em còn có thể thản nhiên đối mặt với anh ta sao?”
Nhan Thanh không thể khống chế chính mình khẽ run rẩy, vẫn mạnh miệng trả lại một câu, “Đó cũng không liên quan đến chuyện của anh!” Sau đó hung hăng mở cửa bỏ đi.
Còn Cố Trạch Vũ nhìn theo hướng cô bỏ đi, ôm chai rượu đã ủ nóng kia, nhịn không được bật cười cực kỳ… dâm đ*ng.
Xong xuôi… kết cục như vậy, không lệch quá xa so với dự kiến của anh.
Anh vốn không định làm cho rõ ngọn ngành gì với cô, chẳng qua chỉ bày ra tư thế chính thức tham gia, như tiêm chủng cho cô trước mà thôi. Đến lúc anh ra tay tốc chiến tốc thắng, cô khỏi phải bất ngờ.
Dù sao hai người ở bên nhau lâu dài, sự hòa hợp cũng rất là quan trọng!
Chỉ là lúc đó Cố Trạch Vũ vẫn chưa biết, về sau sức chiến đấu của Nhan Tiểu Thanh quá mạnh nên khó mà hòa hợp được…
Ngược lại với Cố Trạch Vũ cả đầu đều là chuyện tình yêu trai gái và mong muốn chiếm hữu cô gái mình yêu thì Nhan Thanh lại có những vấn đề rất thực tế phải cân nhắc.
Trước hết, công việc của cô không được đảm bảo là điều không thể nghi ngờ. Tiếc là cô mới thoát khỏi mức tiền lương thực tập ít ỏi đến đáng thương kia, vừa được tăng lương lại mất chén cơm, cô gần như có thể nghe thấy tiếng con tim mình rỉ máu. Thêm nữa, có thể nào cái tên tổng giám đốc XX bị đánh thành đầu heo kia sẽ tìm cô quấy rối rồi trả thù sau lưng không, vẫn còn là một ẩn số.
Trên đường về nhà, Nhan Thanh cứ cảm thấy chán nản, trong tay cô còn chút đỉnh tiền để dành, có lẽ cô nên nhanh chóng đổi viện điều dưỡng cho Tả Sa, sau đó trốn khỏi thành phố T về quê. Dù sao ở nhà mình cũng dễ xử hơn.
Thậm chí, suốt đêm cô còn viết xong thư từ chức, chỉ còn chờ ngày mai trước khi bị ông chủ sa thải, cô hiên ngang quẳng thư từ chức lên bàn làm việc của ông ta, rồi tự nhiên rời đi.
Nhưng mà, hôm sau, khiến Nhan Thanh làm sao cũng không ngờ chính là sáng sớm cô vừa bước vào công ty, liền nhận được một thông báo khẩn từ người phụ trách… Lập tức thu dọn đồ đạc đi Bắc Kinh với vài đồng nghiệp, chuyến bay lúc hai giờ chiều, đi trong ngày hôm nay. Những vụ trong tay lúc trước để người khác tiếp nhận, không cần cô bận tâm đến. Bởi vì bên kia có một khách hàng người Pháp rất lợi hại, xong một vụ này thôi, cũng đủ lợi nhuận một năm của công ty họ. Còn cô… là người duy nhất biết nói tiếng Pháp trong công ty.
Cho đến khi Nhan Thanh bay đến Bắc Kinh, trong lòng vẫn đang nhủ thầm. Nghĩ đến có phải do gấp quá nên công ty không tìm được nhân tài đắc lực nên nắm đầu cô ra, đợi đến khi vụ làm ăn này thành công, lúc trở về sẽ vắt chanh bỏ vỏ.
Nhưng gần nửa tháng sau, khi cô trở về thành phố T, lại phát hiện mọi thứ hình chưa chưa từng thay đổi.
Không chỉ đủ mọi khó khăn trong tưởng tượng đã không kéo đến, ngược lại cuộc sống lại còn thuận lợi bất ngờ. Vụ làm ăn với khách hàng Pháp thương lượng thành công, cô trở thành nhân viên chính thức của công ty, được ký hợp đồng dài hạn. Còn Tả Sa… trong khoảng thời gian cô đi công tác, có một chuyên gia du học Mỹ vừa mới về nước, tổ chức chữa bệnh từ thiện ở thành phố T, thần kỳ hơn nữa trạm đầu tiên chính là đến viện điều dưỡng chỗ Tả Sa.
Tất cả mọi chuyện đều làm cho Nhan Thanh đánh hơi được mùi vị khác thường, hơn nữa khiến cô trước tiên nhớ đến một người… Người đàn ông từng cùng cô xảy ra quan hệ thân mật kia, đánh người rồi ngược lại còn hỏi cô muốn xử lý thế nào, lạ đời hơn nữa là nói muốn xác lập quan hệ lâu dài với cô, nhưng đến giờ cô vẫn không biết tên anh ta.
Có lẽ, không phải cô tình cờ gặp phải kẻ thần kinh. Mà so với kẻ thần kinh, là người không thể động vào!
***
Gần một tháng sau khi Nhan Thanh trở về thành phố T, Cố Trạch vũ mới tìm đến. Không phải anh cố ý kéo dài thời gian, mà chỉ vì để cô giải quyết hết những rối rắm trong lòng.
Hôm đó là thứ sáu, lúc Nhan Thanh nhận được điện thoại của anh, cô đang làm tổng kết công việc trong tuần qua.
Giọng nam xa lạ trong điện thoại vô cùng kiên nhẫn, chỉ có hai chữ ngắn gọn, “Là anh!”
Cô giật mình, ngay sau đó liền theo trực giác có phản ứng lại… Là anh ta!
“Ừm?” Cô máy móc lên tiếng, sau đó không biết nên nói gì.
“Tối nay có rãnh không?” Người bên kia nhẹ nhàng chậm rãi lên tiếng, nói xong cũng không đợi cô trả lời, lại nói tiếp chuyện của mình: “Mấy giờ em tan ca?”
Nhan Thanh ngưng một lát, ngẩng đầu nhìn người đồng nghiệp vừa mới đi ngang qua, cứng nhắc nuốt ‘năm’ trở vào, “Sáu giờ rưỡi.”
Im lặng hai giây, một chữ “Được” nhẹ nhàng chui vào tai của Nhan Thanh, “Em đứng ở khúc cua ngay ngã tư đầu tiên trước cửa nam của công ty em nhé. Không gặp không về!” Sau đó, là tiếng tút tút ngắt máy.