Tên Jenifer này bắt đầu nổi tiếng từ năm năm trước, khi xuất hiện liền càn quét ngành công nghiệp trong nước. Được công nhận là rất có tài hoa, đồng thời cũng là nhà thiết kế gây tranh cãi nhiều nhất. Tuy rằng hắn hiếm khi lộ diện trước công chúng và giới truyền thông, nhưng phong cách độc đáo, ý tưởng thiết kế mới mẻ, còn có tính cách quái gở và bối cảnh xuất thân thần bí, khiến hắn trở thành đối tượng để mọi người không ngừng tâng bốc và truy đuổi.
Như mấy kịch bản phim của Quỳnh Dao, lúc Nhan Thanh còn đi học, thì cực kỳ hâm mộ hắn. Hơn nữa còn lấy hắn ra làm mục tiêu để cố gắng, miệt mài muốn trở thành một người xuất sắc như Jenifer vậy!
Đó là tình tiết còn cuồng nhiệt hơn so với bọn học sinh nào đó truy đuổi ngôi sao, tuy rằng dần dần phai nhạt theo tuổi tác tăng lên và thời gian trôi qua. Nhưng cho dù là hiện tại, có thể gặp mặt Jenifer vẫn là một hạnh phúc quá xa vời.
Nhưng giờ phút này, nhờ phúc của Cố Trạch Vũ, cô thật sự đang ngồi mặt đối mặt với Jenifer, lại bỗng nhiên cảm thấy ngoại trừ mất hết hy vọng ra, cô thật tình không tìm ra từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của chính mình.
Quả nhiên, giữa hiện thực và lý tưởng tồn tại khoảng cách khá xa như vô cực dương đến vô cực âm vậy. Tam quan1 của Nhan Thanh bị hủy diệt hoàn toàn triệt để… Jenifer không phải là dạng cao quý đẹp đẽ cá tính gì, nhưng tại sao trong thực tế là như thế này! Còn đẹp hơn con gái, đến mức gọi là môi đỏ răng trắng, đẹp từ đầu đến chân. Nhưng khi mở miệng ra, hoàn toàn trái ngược. Rõ ràng là một tên lưu manh vô lại có văn hóa.
Nhất là khi Cố Trạch Vũ giới thiệu xong, hắn nở nụ cười xấu xa, gọi cô một tiếng “Chị dâu”… Lúc đó, cả thế giới như sụp đổ!
“Chị dâu, miếng thịt bò này không hợp khẩu vị của chị sao?” Vừa nghĩ đến đây, giọng điệu cợt nhả của Jenifer liền chui vào lỗ tai của Nhan Thanh.
“Hả?” Nhan Thanh hết hồn, lắc đầu nhìn người ngồi đối diện, “Không phải.” Miếng thịt bò hảo hạng được chiên tám phần chín, rưới nước sốt đặc biệt lên, thật sự là món ngon nhất trên đời. Nhưng hôm nay cô bị kinh ngạc quá mức, thật sự không có khẩu vị.
“Vậy chị ăn nhiều một chút đi!” Jenifer cười hì hì, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người ngồi đối diện, “Lát nữa anh hai lại trách tôi tiếp đãi không chu đáo!”
Nhan Thanh mỉm cười ngượng ngùng, “Xin lỗi anh. Gần đây răng tôi hơi yếu, cho nên ăn chậm.”
“Ồ, sao chị lại không nói sớm chứ! Mau mau đổi món khác đi!” Giơ tay lên định gọi phục vụ, lại bị Cố Trạch Vũ ngăn cản…
“Được rồi được rồi, cậu im lặng chút đi!” Nói xong liền lấy dĩa của Nhan Thanh lại, bắt đầu cắt nhỏ thịt ra.
Jenifer bĩu môi, “Úi chà, anh hai, bạn trai tốt à! Trước kia sao lại không phát hiện ra nhỉ?”
“Nếu rảnh quá hay là nói chuyện lúc trước cậu bị đánh nhiều nhất đi ha!” Ánh mắt Cố Trạch Vũ lướt nhanh qua hắn, sau đó đặt dĩa thịt bò đã cắt xong xuống trước mặt Nhan Thanh, thấp giọng nói: “Trước kia tên này sống cùng một khu ở sau nhà anh. Em đừng thấy bây giờ hắn là một trong năm sáu nhân vật nổi tiếng ở nước ngoài, hồi bốn tuổi vẫn còn mặc quần yếm đó! Đánh nhau với người ta xong không biết chạy, em nói xem không phải chờ bị người ta đánh lại thì là gì!”
“Ha ha…” Nhan Thanh bật cười.
Jenifer vội vàng xin tha, “Anh hai, đàn ông với nhau đừng đề cập chuyện năm đó nữa! Không được làm lộ tẩy nha!”
“Không lộ tẩy hả!” Cố Trạch Vũ nheo mắt, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, “Dù sao, bài tâm đắc gì đó của chị dâu cậu…”
“He he… Không cần viết. Ai cũng khỏi phải viết!”
Cố Trạch Vũ hài lòng gật đầu, vừa định nói thêm gì đó, điện thoại của đối phương bỗng đổ chuông…
Jenifer vừa làm động tác xin lỗi, vừa nhận điện thoại, “Ừa, đúng. Vâng.” Nói ngắn gọn ba chữ liên cúp máy, hắn cúi đầu nhìn Nhan Thanh đang ăn, bắt được trong mắt hắn ánh lên dấu vết của hứng thú, đảo mắt qua Cố Trạch Vũ liền bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Sao vậy?”
“Anh hai, Tĩnh Nguyệt nói cô ấy sẽ đến đây sau năm phút!”
Trên mặt Cố Trạch Vũ không có phản ứng gì, trong lòng lại vô thức căng thẳng. Hai người vừa mới vì chuyện này mà cãi nhau một trận, chẳng qua chỉ là chuyện của mấy tiếng đồng hồ trước mà thôi, anh… Trong lòng anh có bóng ma!
Đảo đảo ly đế cao trong tay, anh ghé mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh, trùng hợp lúc này Nhan Thanh cũng quay qua nhìn anh. Vẫn không nhìn ra cô có gì bất ổn. Lúc bốn mắt giao nhau, cô chớp mắt cười nhẹ, “Em đi vệ sinh.” Chuyển mắt gật đầu với Jenifer, liền đứng lên rời khỏi.
Cố Trạch Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng cô hồi lâu, đến khi thu tầm mắt chuyển đến người ngồi đối diện liền cau mày, “Tĩnh Nguyệt ở Thượng Hải à? Là chuyện lúc nào?” Hôm trước người đó còn ở bệnh viện của thành phố T với anh một ngày mà.
“Sáng hôm qua. Cô ấy với Nam Kinh đến đây, tối nay ở chỗ em!” Jenifer ngừng một chút, quay qua chỗ Nhan Thanh vừa mới đi, bĩu môi, “Anh hai, đừng nói với em là anh nghiêm túc nhé?!”
Vừa mới gặp mặt, Cố Trạch Vũ dẫn theo một cô gái giới thiệu với hắn, “Đây là Nhan Thanh”, ngay sau đó câu thứ hai chính là, “Gọi chị dâu đi” không cho hắn kịp bất ngờ.
Lâu rồi Jenifer không về thành phố T, đương nhiên không biết nhân vật tên gọi là Nhan Thanh này. Hắn cũng là con em ở cùng khu nhà, tuy rằng nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng vẫn chơi chung với bọn Cố Trạch Vũ, Hàn Ngọc Phòng cùng nhau lớn lên. Hồi đó, Cố Trạch Vũ chỉ chăm sóc duy nhất một cô gái trong đám người họ mà thôi.
Hàn Tĩnh Nguyệt thích Cố Trạch Vũ là bí mật mà mọi người đều biết, còn Cố Trạch Vũ cũng chưa từng công khai phủ nhận nó. Cho nên trong ấn tượng của hắn, từ lâu đã hình trành tư tưởng Cố Trạch Vũ và Hàn Tĩnh nguyệt, hai người là một cặp. Cũng luôn cảm giác chuyện của hai người còn kém chưa công khai chứng thực mà thôi.
Nhưng hôm nay Cố Trạch Vũ lại dẫn theo một cô gái xa lạ, chưa nghe thấy tên bao giờ đến ra mắt, làm sao kêu hắn không ngạc nhiên cho được. Đám người họ chơi gì thì chơi, nhưng tuyệt đối làm rõ quan hệ. Nếu Cố Trạch Vũ bảo hắn gọi chị dâu, nói lên rằng anh thật sự nghiêm túc, không phải đơn giản là chơi qua đường.
Cố Trạch Vũ liếc hắn, nhẹ nhàng đảo ly rượu, vẫn không nói gì nhưng vẻ mặt kia cũng đã cho hắn đáp án chính xác.
Ánh mắt Jenifer thay đổi, có hơi đăm chiêu mà hỏi một câu, “Anh hai, anh định thế nào với Tĩnh Nguyệt?”
“Cô ấy cũng không phải là con gái anh, sao anh quản được cô ấy chứ!” Đuôi lông mày Cố Trạch Vũ nhếch lên, lộ vẻ không hài lòng, “Cậu báo tin cho cô ấy nói chúng ta gặp nhau ở đây phải không?”
Jenifer hết hồn, lập tức giơ tay làm động tác đầu hàng, “Anh, em nào dám chứ!” Thấy ánh mắt của đối phương không tốt, vội vàng xin tha, “Em vốn định kéo dây tơ hồng kéo về một chuyện tốt mà thôi, nhưng nào ngờ anh lại dẫn người đến, còn rất nghiêm túc nữa!”
Cố Trạch Vũ cười lạnh, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, “Anh cũng đến nhà vệ sinh đây, nhân tiện tìm chị dâu cậu!” Vừa mới đứng lên quá nửa lại lui về, mỉm cười nham hiểm với Jenifer, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo, “Trương Quốc Khánh, chỉ có cậu là người có nhiều chủ ý xấu xa nhất. Đừng nghĩ anh không biết cậu đang có suy nghĩ chờ xem kịch vui. Đợi lát nữa tốt nhất là im lặng cho anh, nếu không anh sẽ phế cậu làm thái giám!”
… Lúc Cố Trạch Vũ vừa giới thiệu hai người với nhau, Nhan Thanh liền cảm thấy bất thường. Vừa uống thêm hai ngụm rượu lót dạ, bụng dưới liền vừa nặng vừa đau, lâm râm khó chịu.
Đến nhà vệ sinh thì thấy, quả nhiên… ‘bà dì’2 ghé thăm!
Cô mở túi xách lấy băng vệ sinh ra, vừa xoay người bực bội thầm mắng ‘shit’ trong lòng.
Lúc chiều cô vừa ML3 cùng với người nào đó xong, buổi tối liền bị MC4 đi theo! Hóa ra hôm nay cô làm gì cũng không thoát khỏi liên quan đến chữ M! Đây là gì chứ… Đợi lát nữa Hàn Tĩnh Nguyệt đến đây, cô phải ngược đãi lại cô công chúa kiêu ngạo không có não ấy mới được!
Nghĩ như vậy cô liền cảm thấy buồn bực.
Tuy rằng Cố Trạch Vũ nói anh thích cô, thề thốt với cô, cam đoan bản thân không liên quan gì với Hàn Tĩnh Nguyệt, nhưng Nhan Thanh vẫn như cũ, có nhiều chuyện chưa nói rõ, nghẹn ở trong lòng đến không thoải mái. Chẳng hạn như tấm ảnh kia, chẳng hạn như vị hôn thê trong miệng của Mục Thành có phải là cô ấy hay không?
Nhưng chiến thuật ‘lưu manh hóa’ kia sử dụng rất thành công, đẳng cấp như cô thật sự không phải đối thủ của anh, xấu hổ, thiệt là xấu hổ!
Thôi quên đi. Nếu chuyện đã như vậy, dứt khoát gặp chiêu phá chiêu, đi một bước tính một bước vậy!
***
Nhan Thanh lề mề ở bên trong một hồi, ra khỏi buồng vệ sinh lại đứng soi gương thêm cả buổi.
Trong tay Cố Trạch Vũ kẹp điếu thuốc, nghiêng người tựa vào vách tường trên hàng lang đối diện cửa nhà vệ sinh. Đợi đến khi có hơi mất kiên nhẫn, cô liền đi ra. Anh thuận tay dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, đứng thẳng lên bước qua đó.
“Sao lại lâu như vậy? Khó chịu à?”
Mỗi lần đến kỳ nguyệt san, Nhan Thanh đều thấy mệt, trả lời qua loa: “Vẫn ổn!”
“Em sao vậy?” Anh thấy sắc mặt cô hơi tái, cúi đầu khẽ hỏi cô, “Đến kỳ à?”
“Ừa.”
“Đau bụng à?”
“Không có.” Nhan Thanh lắc đầu, “Chỉ đột nhiên cảm thấy không còn sức. Mới phát hiện giây trước, giây sau liền có phản ứng, ‘bà dì’ này cũng thật là ngang ngược!”
“Bà dì hư hỏng!” Cố Trạch Vũ cười đùa, nhíu mày yêu thương, “Nếu như khó chịu thì chúng ta trở về nghỉ ngơi nha!”
“Bây giờ về à?” Cuối cùng Nhan Thanh cũng để mắt đến anh, “Vậy em gái Tĩnh Nguyệt nhà anh phải làm sao giờ!” Nói xong, mặt hiện lên vẻ hoài nghi, “Không phải anh có tật giật mình, không dám gặp cô ấy đó chứ!”
“Cho dù anh là tên trộm, cũng chỉ giẫm lên đóa hoa là em thôi!” Cố Trạch Vũ cười xấu xa, ôm lấy eo cô, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc, “Bé Thanh, em nói xem, có phải Tĩnh Nguyệt đã nói gì đó với em không?”
Trong đôi mắt tròn xoe của Nhan Thanh hiện lên chút kinh ngạc. Lập tức cắn môi, không nói gì, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cố Trạch Vũ cũng đã biết được đáp án.
Lúc biết hôm qua Hàn Tĩnh Nguyệt đến Thượng Hải, anh càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Anh rất hiểu tính cách của Nhan Thanh, chuyện càng nghi ngờ, ngược lại càng không nói. Thế nào cũng phải chứng thực, giết người không chừa một manh giáp. Ngày hôm nay, bởi vì Hàn Tĩnh Nguyệt mà cãi nhau ầm ỹ, còn đòi chia tay, chắc chắn phải nắm được thứ gì đó.
Anh và Hàn Tĩnh Nguyệt đúng là có dính một chút lời đồn không rõ ràng. Nhưng có trời đất chứng giám, anh không công nhận chính là không công nhận, dứt khoát đến độ ngay cả một tin nhắn mờ ám cũng không có. Cho nên nếu thật sự có gì đó, điều duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là trong thời gian ngắn ngủi này, Hàn Tĩnh Nguyệt đã đi tìm Nhan Thanh.
Cánh tay anh ghì chặt lấy hông cô, “Bé Thanh à, mấy lời mà anh nói lúc chiều với em, em tin không?”
Nhan Thanh ngửa đầu, trong mắt tràn ngập khiêu khích, “Vậy anh nói cho em biết xem, Hàn Tĩnh Nguyệt là vị hôn thê của anh sao?”
“Không hề! Bà xã của anh vĩnh viễn chỉ có một, chưa cưới, đính hôn, kết hôn đều phải là em!”
“Vậy tấm hình của Hàn Tĩnh Nguyệt mà anh kẹp trong sách kia là gì chứ?”
“Hình?!” Cố Trạch Vũ mù mịt, “Hình gì?!”
“Chính là…” Nhan Thanh vừa mới nói hai chữ, tầm mắt vô tình lướt qua bóng dáng yểu điệu đang chậm rãi đi đến sau lưng Cố Trạch Vũ. Vẻ mặt cô cứng lại, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng quyến rũ.
Sau đó, thừa dịp người đàn ông trước mặt đang mắt tròn mắt dẹt, cô kiểng mủi chân hôn mạnh lên môi anh.
***
Chú thích:
(1) Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan.