Sáng hôm sau....
Mặt trời bắt đầu chiếu xuống đầu giường của Linh những tia nắng chói. Cô bật dậy, nhanh chân ra kéo rèm và nhìn quanh nhà. Mọi thứ tự nhiên sáng đến lạ thường.
Bóng đèn quanh nhà được bật hết lên thêm cả việc cô nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Cô vội ngồi dậy, hai tay nhanh chóng sửa soạn đầu tóc, quần áo rồi chạy ra ngoài.
Và ngay sau đó, cô sợ hãi bởi thứ cô sợ nhất đã xuất hiện, đấy là... Quỷ Ánh Sáng. Nó đang đi lại trong căn nhà này. Mọi thứ chẳng còn chìm vào màn đêm tĩnh lặng nữa mà trở lên ấm áp, sáng rạng đến lạ thường.
Con quỷ này là thứ cô sợ và chán ghét. Hằng ngày cô ra ngoài đều đi từ rất sớm để chỉ gặp ánh mặt trời nhẹ còn về thì cô tranh thủ đi giết vài con vật ở quán ăn gần trường đến tối mới về nên rất ít gặp ánh sáng.
Cái thứ này sao lại ở trong nhà cô chứ? Nó khiến cô khó chịu. Ánh sáng nó khiến mắt cô đau, đầu cô choáng. Mặc dù cô đã coppy sức mạnh của nó nhưng không dám dùng bởi cô cực kì ghét... Ánh Sáng.
Dù nó khiến cô như vậy không có nghĩa là cô thua. Những kẻ khác nhìn thấy ánh sáng này đều phải moi mắt mình ra để rồi chết.
Cô cố nhìn nó. Xung quanh nó phát ra một màu vàng kì lạ. Đôi mắt nó liên tục rỉ máu. Hai tay nó đứt lìa, từ đó chảy ra dòng nước đục kinh tởm. Nó đến gần cô.
Giận giữ, lưỡi cô dài ra, quấn lấy nó cách xa cô. Sau đó, cô dùng chính cái âm thanh kinh khủng của cô tạo ra 1 luồng sóng khiến con quái vật giật mình, giãy giụa rồi biến mất. Không, nói cách khác là nó chui vào không gian khác.
Cô run rẩy ngã xuống. Bỗng chốc, cả căn nhà trở lên tối đen, mờ ảo, sâu thẳm như muốn nuốt chửng bất cứ ai đi vào. Quỷ Lưỡi xuất hiện. (T/giả: Để cho khỏi bị nhầm Quỷ Lưỡi với các con quỷ khác, từ nay, mình gọi nó là: "cậu") Cậu lên tiếng:
- Hừ, xem ra mình đến muộn rồi.
......
Linh tỉnh lại. Cô ngạc nhiên:
- Sao ta ở đây?
- À, thần thấy người ngất nên đưa người tới một không gian khác bởi căn nhà ấy khi người gặp nguy sẽ trở nên kinh khủng.
- Ừm. Sao quỷ lại bám theo ta?
- Vì Vua Quỷ hiện tại không muốn mất đi vương quyền. Từ nay người nên cẩn thận. Đặc biệt là với mấy con Quỷ Ánh Sáng. Có lẽ người ghét nó.
Cô nhìn ra cửa sổ, mảnh vườn nơi đây được bao bọc bởi bóng tối, bởi sự cô đơn, lạnh lẽo trong cô:
- Đây là trong mảnh không gian tâm trí của ta?
- Vâng.
- Ừm. Ta muốn về.
- Dạ, để thần dẫn người đi.
- Ừm.
Cô đứng dậy nhưng lại đột nhiên ngã xuống, chân cô bị thương nặng. Máu loang lổ chảy ra. Nhói vô cùng. Cảm giác như chân vừa bị chặt. Không ngờ con quỷ này lại mạnh quá. Ấy vậy mà vết rách tưởng chừng như nhìn thấu xương cứ không ngừng lành lại.
Một lúc sau, cô hồi phục. Cậu nói:
- Thưa người, có lẽ người không biết chứ người là bất tử nên cho dù vết thương nặng thế nào cũng sẽ liền lại sau vài phút. Miễn sao là người muốn là được.
- Ừ.