Giữa Cải Tà Quy Chính Và Tiếp Tục Làm Điều Ác, Chúng Ta Lựa Chọn Nuôi Con!

Chương 14: Chương 14



Muốn đánh lại, nhưng không dám cãi dưỡng phụ dưỡng mẫu.

 

Tức quá, bỏ đi!

 

Béo Nha thì nhỏ giọng can ngăn:  

“Nương à, ở ngoài có người, người để lại chút thể diện cho ca đi…”

 

Ta bĩu môi:  

“Mẹ đánh con là thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa…”

 

Ta hạ giọng, thì thầm:  

“Ca con ngoài mặt nói gì mà ‘quân tử báo thù mười năm chưa muộn’, thực ra đã âm thầm bố trí hết rồi. Lần này xuống núi là muốn một lưới bắt gọn cừu nhân đấy.”

 

Nếu không phải vậy, thì năm xưa hắn ẩn thân mười năm trong Hắc Sơn Trại không ai hay biết, sao vừa rời núi đã trùng hợp gặp đúng Minh chủ võ lâm, lại còn được nhận làm đệ tử truyền thừa cuối cùng chứ?

 

25

 

Những ngày sống tại Tàng Nguyệt Cốc quả thật vô cùng náo nhiệt.

 

Người khác đều là nhân sĩ võ lâm danh môn chính phái, chỉ có ba người nhà ta là trông như đến đây để... ăn nhờ ở đậu.

 

Chuyện Béo Nha diệt gọn tiểu đội Ma giáo nhờ ná và thương đã bị Tần Tử Hạc truyền khắp nơi, đám thiếu hiệp từng thèm nhỏ dãi nhan sắc nàng giờ ai nấy đều ngưỡng mộ kính sợ, không còn ai dám lân la trêu chọc.

 

Chỉ có Tần Tử Hạc vẫn một lòng một dạ quanh quẩn bên nàng, săn sóc hết mực.

 

Dẫn theo là cả thái độ nhiệt tình hết phần thiên hạ dành cho ta và Lão Lục.

 

Thanh Vũ Trang và Tàng Nguyệt Cốc vốn giao tình sâu đậm, nhờ hắn che chở, nhà ta ở đây chẳng khác gì cá gặp nước.

 

Cho đến một hôm, có hai người áo xanh quen mặt tới cửa mời:  

“Nhị vị, chủ nhân nhà ta có lời thỉnh cầu.”

 

Trong thư phòng, một vị mỹ phụ nhân chậm rãi bước ra, nhìn vợ chồng ta mà cất lời:  

“Lâu nay ta vẫn nói phải đích thân gặp mặt hai vị, chỉ tiếc Thiên Hành luôn cản lại. Hôm nay rốt cuộc cũng có dịp báo đáp ân cứu mạng năm xưa. Tuy chậm trễ nhiều năm, mong hai vị lượng thứ.”

 

Rất nhanh, hai hàng thị vệ liền dâng lên từng mâm từng mâm châu báu vàng bạc, lấp lánh đứng đầy bên cạnh.

 

Lão Lục trố mắt nhìn:  

“Đây là... cho chúng ta á?!”

 

Ta đá một cái vào chân lão, vội hành lễ:  

“Kính bái phu nhân – tôn phu nhân của Đại tướng quân.”

 

Phu nhân còn chưa kịp cười, ta đã niềm nở tiếp lời:  

“Tuy rằng Thiên Hành phúc lớn mệnh lớn, nhưng cũng nhờ có vợ chồng tiểu nhân che chở dạy dỗ, mới nên người. Lễ vật này, chúng ta xin không khách sáo đâu ạ. Chỉ phiền phu nhân làm cho một tờ biên lễ rồi sai người mang tới ngân trang gửi giúp chúng ta.”

 

Nụ cười của phu nhân lập tức... cứng đờ trên mặt.



 

Chắc là không ngờ chúng ta lại mặt dày vô liêm sỉ đến thế, không ngại ngần thu sạch cả lễ.

 

Bà ấy khách sáo đôi ba câu rồi lảng sang chuyện khác, một hồi sau rốt cuộc cũng nhịn không được:  

“Dù sao Thiên Hành cũng xuất thân danh môn, còn nhị vị lại ẩn cư làm phỉ, tuy có công dưỡng dục, nhưng truyền ra ngoài… thật sự không dễ nghe. Ta hy vọng…”

 

Ta lập tức cắt lời:  

“Ta hiểu, ta hiểu. Ý là... giả như không quen biết, phải không? Đứa nhỏ tiền đồ quan trọng, vợ chồng ta sẽ không hé môi nửa chữ.”

 

Lúc này, phu nhân mới hài lòng nở nụ cười thật sự.

 

Sau khi về phòng ghi sổ cẩn thận, ta và Lão Lục lập tức... đập tay ăn mừng:  

“Ha ha! Vợ chồng mình... cũng thành người có tiền rồi!”

 

Còn việc hứa với phu nhân giả bộ không quen biết? Tạm thời... giữ được mà.

 

Cắt đứt quan hệ thì không có đâu — còn phải trông nó dưỡng già trả hiếu kia mà.

 

Ai bảo chúng ta là phản phái cơ chứ?  

Phản diện xảo trá, đầy toan tính, ha ha ha!

 

26

 

Ngày đại hội võ lâm khai mạc, Tàng Nguyệt Cốc người đông như nêm.

 

Cả nhà ta bị xếp ngồi tít mép ngoài, xa xa mới nhìn thấy nhân vật truyền kỳ – Minh chủ võ lâm Thẩm Như Thu.

 

So với Lão Lục – một tên thô kệch bặm trợn – thì người ta đúng là một vị phong độ ngút trời, lão anh hùng đầy phong thái, nói năng lại còn nhã nhặn.

 

Ông ta hùng hồn kể lại những tội ác chồng chất của Ma giáo, lời lẽ đầy căm phẫn khiến toàn trường phẫn nộ rần rần.

 

Cho đến khi một tràng hò reo vang lên, chúng ta mới thấy — Lục Thiên Hành lên đài rồi.

 

Thân phận của hắn nay đã người người đều biết, mà giống như hắn – gia môn bị hại bởi Ma giáo – trong võ lâm cũng không ít.

 

Đại hội hôm nay, chính là để vì Kiếm Môn và những môn phái bị hại như vậy, mà đòi lại công đạo.

 

Lục Thiên Hành lấy ra một chiếc hộp gỗ cổ xưa, nói rằng bên trong chính là bí bảo của Kiếm Môn – “Độc Nhất Hữu Nhị”.

 

“Bảo vật này, chỉ cần dán lên bất kỳ vật gì, chờ một khắc sau, liền có thể sao chép ra một bản giống y như thật. Bất kể là trân bảo thế gian hay sinh linh nhân thế, đều hữu hiệu như nhau.”

 

Lời vừa dứt, ánh mắt cả hội trường liền sáng rực lên, tất cả như sói đói dán chặt vào cái hộp trong tay hắn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nhưng mà… Lục Thiên Hành, ngươi gạt quỷ chắc?!

 

Cái hộp gỗ rách kia chẳng phải là hai đứa con ngốc của Lưu thẩm đẽo gọt tặng hắn làm đồ chơi sao?!

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.