“Thẩm Cốc chủ nói, ai đi diệt Ma… thì được bao cơm.”
Lục Thiên Hành:
“… Hai người chiếm tiện nghi mãi không biết ngượng hả?!”
Xin lỗi con trai, có cha mẹ như vậy, khiến con mất mặt rồi.
Biết sai nhưng không sửa.
28
Tóm lại, cả nhà ta cũng hòa vào đại quân, cùng tiến về hang ổ Ma giáo.
Từng lăn lộn cả chính lẫn tà, chúng ta một lần nữa chứng kiến rõ ràng — trong cuộc chiến chính – tà, kẻ bị hy sinh nhiều nhất vẫn là những pháo hôi vô danh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Những người bình thường giống chúng ta, chỉ vì một miếng ăn mà mơ hồ bị kéo vào c.h.é.m giếc, bán mạng cho người ta;
Những kẻ võ lâm vốn không oán không thù, chỉ vì hai chữ “chính nghĩa” mà lao đầu liều mạng;
Những dân đen dám ném rau thối mắng chúng ta “vô pháp vô thiên”;
Còn cả đám tiểu tặc dã tâm mờ ám, chuyên lẻn vào đội hình mưu lợi riêng, giở trò tráo trở, đấu đá lẫn nhau…
Béo Nha hoang mang nhìn cảnh tượng hỗn loạn:
“Nương, rốt cuộc người trong giang hồ là dạng người gì vậy?”
Ta đưa cho con chiếc bánh bao nướng nóng hổi, vừa ăn vừa nói:
“Chẳng qua cũng chỉ là đám người sống ngoài vòng pháp luật mà thôi. Những chuyện quan phủ không quản được, không muốn quản, thì sinh ra giang hồ. Cũng như cha mẹ năm xưa lên núi làm thổ phỉ, là vì quan lại không xem dân đen như người, bức ta đến bước đường cùng. Muốn sống, thì chỉ còn cách tự lập ra đạo lý của mình mà sống thôi.”
Triều đình không thể khắp nơi đều có quan tốt, mà xấu thì nhiều, tốt thì ít. Vậy nên mới có người xấu chạy trốn ngoài vòng pháp luật, cũng có người tốt vì dân trừ hại mà thành đại hiệp.
Nhưng khi ở lâu trong giang hồ, danh môn chính phái nào cũng có sản nghiệp, lợi ích đan xen, chính – tà bắt đầu chẳng còn rõ ràng nữa.
Người trong giang hồ thì càng sống càng lớn gan, càng đánh càng hiểm độc.
Nhưng chuyện diệt môn m.á.u lạnh như của nhà Lục Thiên Hành, mười năm, hai mươi năm cũng chưa chắc xảy ra một vụ.
Vậy nên không trách hắn muốn rải tro cốt kẻ thù xuống sông để hả giận.
Minh chủ Thẩm Như Thu kia rõ ràng là một sư phụ xứng danh hơn hẳn bọn ta.
Đối đãi với Lục Thiên Hành rất tốt, bao dung mọi chuyện, tận tâm chỉ bảo, khi hắn gặp nguy hiểm cũng chẳng ngại thân phận, thân chinh ra tay cứu người.
So với vợ chồng ta, núp trong đội quân diệt Ma giáo chỉ để kiếm cơm, hô khẩu hiệu là chính, đánh trận thì né, quả là một trời một vực.
Béo Nha băn khoăn:
“Cha ơi, rốt cuộc cha hay Thẩm Cốc chủ mới là phụ thân của ca con vậy?”
Lão Lục nghẹn lời, mặt mày mất hết thể diện, gằn giọng:
“Sư phụ thì sao? Sư phụ như cha! Cũng là cha khác của nó thôi! Tên tiểu tử kia từ nhỏ đã có tật... cứ gặp ai tốt là nhận làm cha!”
Từ đằng xa, Lục Thiên Hành và Thẩm Như Thu đồng loạt hắt xì một cái.
Còn động tác đưa tay sờ mũi... giống hệt như in.
Ta không nhịn được, giơ chân đá cho lão chồng một phát:
“Im mồm đi, thật mất mặt.”
29
Từ ngày không còn đôi thiết chùy, bản lĩnh đánh nhau của ta tụt dốc không phanh, toàn nhờ Lão Lục liều mình che chắn.
Dọc đường c.h.é.m giếc, thân thể hắn chi chít vết thương, nhìn đến mà Béo Nha giận sôi máu, xông lên đánh cho kẻ địch tan tác như hoa rơi nước chảy.
Phải nói một câu công bằng — con gái được Lục Thiên Hành nuôi lớn, đúng là một chữ: "soái"!
Ngược lại, Mạnh Sương Sương – đời này thành sư tỷ của hắn – tuy biết sơ qua cầm kỳ thư họa, nhưng chẳng tinh thông cái gì, kiêu ngạo có thừa, võ công thì có hạn.
Dù có đám sư huynh vây quanh bảo hộ, rốt cuộc vẫn chẳng thể trở thành “đệ nhất tài nữ võ lâm”.
Ngược lại, Béo Nha – chuyên ra tay gọn gàng dứt khoát, ra chiêu là có người nằm – lại vang danh khắp nơi, được người người tôn xưng một tiếng:
"Tô nữ hiệp"!
Tần Tử Hạc nhìn binh khí nàng dùng cũ nát chẳng ra gì, chẳng đủ tư cách đứng trên giang hồ, liền bỏ bạc ra mua cho nàng một món thần binh: thu thì làm giáo, duỗi thì làm tiên, vô cùng linh hoạt.
Béo Nha thích mê, đặt tên cho nó là "Thanh Dương Thương", trùng với tên mình.
Tần Tử Hạc:
“???”
“Đặt tên... đơn giản vậy luôn hả?”
Tô Thanh Dương lúc dùng thương, có khi như roi, có khi như kiếm, có khi lại như thương thật — chiêu thức kỳ lạ, biến ảo khó lường.
Tuy nàng bề ngoài chẳng liên quan gì đến Lục Thiên Hành, nhưng trong đội lại phối hợp ăn ý đến kỳ lạ, hai người kề vai chiến đấu, xông pha khắp nơi, đã thành đôi song sát nổi danh giang hồ.
Ta đoán Lục Thiên Hành lúc còn nhỏ lén truyền cho nàng vài chiêu tuyệt học của Kiếm Môn, chỉ là cố tình cải chiêu đổi thức, ngụy thành thương pháp, khiến người ngoài chẳng nhìn ra lai lịch.
Nhưng mà ta không dám hỏi.
Mới hơn hai tháng, trong đám anh hùng kéo đến tổng đàn Ma giáo, cái tên "Thanh Dương Thương" đã vang dội khắp thiên hạ.
Thẩm Như Thu từng lén lút dò hỏi:
“Không biết lệnh ái đã có hôn phối chưa? Vi sư thấy cô với tiểu đồ ta cũng có chút duyên phận...”
Tần Tử Hạc lập tức chen vào cắt lời:
“Thẩm Cốc chủ! Tô cô nương mới có mười bảy tuổi! Giờ là lúc tung hoành giang hồ, ngàn vạn lần đừng nói đến chuyện nữ nhi tình trường!”