Có thể nói sự nhẫn nại của Lý Dục là nhất tuyệt, Hàn Tương Tử châm kim cho hắn, rút ra chút tà hỏa, lúc này đã ngủ mê man rồi.
Đã phân phó nấu thuốc, trong phòng cũng không có người khác, thiếu niên ở một bên say sưa ăn bánh thạch anh, bởi vì cha nuôi đang ở trước mắt, dù sao trước khi sống hay chết, đều phải ăn no trước đã rồi tính sau.
Hàn Tương Tử thu kim châm lại, ngồi ở bên giường bắt mạch cho Thế tử.
A Mộc lau miệng, lấy bầu rượu bên cạnh rót một chén uống, vừa ngước mắt liền bắt gặp ánh mắt thản nhiên của cha nuôi, nàng lập tức đứng lên.
Nàng cúi thấp đầu, nhìn lén Hàn Tương Tử: “Phụ thân, A Mộc biết sai rồi.”
Lúc này A Mộc đã khôi phục lại tướng mạo vốn có của mình, chỗ má phải bị Triệu Thù đánh đã sưng lên.
Hàn Tương Tử nhìn nàng, một tay vẫn đang đặt trên cổ tay Lý Dục: “Sai thế nào?”
A Mộc cẩn thận nghĩ: “Không nên giấu phụ thân.”
Hàn Tương Tử mím môi: “Còn gì nữa.”
Nàng lắp bắp đi tới bên cạnh ông: “Con không nên hạ thuốc Thế tử nặng như vậy.”
Hàn Tương Tử xoay mặt qua, đẩy tay của Lý Dục trở về: “Vậy ta hỏi con, tại sao giấu ta?”
A Mộc đương nhiên ăn ngay nói thật: “Đương nhiên không thể để cho phụ thân biết rồi, một khi phụ thân biết được, tất nhiên con sẽ không đi được.”
Hàn Tương Tử ậm ờ ừ một tiếng: “Hạ thuốc Thế tử cũng thôi đi, tại sao lại hạ nặng thế?”
A Mộc buồn bực nói: “Ai bảo lần trước hắn suýt chút nữa siết chết con!”
Nam nhân lạnh nhạt nói: “Vậy con sai chỗ nào?”
Ặc...
A Mộc: “Con...”
Hàn Tương Tử đứng dậy, vươn tay ra mươn trớn má phải hơi bị sưng của nàng: “Ai đánh?”
A Mộc không biết nên giải thích với ông về chuyện Triệu Thị như thế nào, đành mím môi không nói.
Ánh mắt nam nhân sáng quắc, nhấn bả vai của nàng một cái: “Con sai là sai ở chỗ, chuyện gì cũng dễ kích động, phủ Tấn Vương to lớn có ở đâu cũng không tránh được một thời ba khắc, chờ cơ hội tiếp tục chạy trốn là được, sao có thể dễ dàng để người ta bắt được!”
A Mộc cúi đầu: “A tỷ của con bị bắt, sao con có thể không vội được.”
Lý Dục tạm thời không thể tỉnh lại, Hàn Tương Tử nắm lấy xương vai của nàng, ánh mắt quét qua vụn bánh thạch anh dính trên khóe môi: “Nghe đây, Hồng Tụ là con cờ ta sắp xếp thăm dò Triệu Thị, không có quan hệ gì với con.”
A Mộc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông: “Phụ thân.”
Tiếng phụ thân này cứ thế mà kêu lên, đáng tiếc Hàn Tương Tử lại không có chút ấm áp nào: “Cấp trên vốn có ý kiến với ông ta, thăm dò là chuyện sớm muộn thôi.”
A Mộc mím môi, thân thế của nàng và a tỷ không biết Hàn Tương Tử đã biết bao nhiêu, nhưng nam nhân này lại chưa từng hỏi câu nào, lúc sau trở về a tỷ nói với ông thế nào nàng không biết, nàng chỉ biết vừa rồi cha nuôi quỳ ở trước mặt Thế tử, đã nhiều năm rồi cha nuôi chưa từng quỳ ai.
Hàn Tương Tử không nghĩ ra được là từ nhỏ nàng đã biết.
Tin đồn nói ông từng là một thái giám ở trong hoàng cung, cho nên không thể giao hợp không có vợ không có con, mãi cho đến khi có đứa con nuôi là A Mộc mới tuyên bố với bên ngoài là con trai ruột.
Mỗi tháng sẽ có vài ngày nam nhân này sẽ vào cung, có một lần uống rượu say, nhìn trăng mà hát còn từng cười nói với nàng, nói hiện nay trên đời này, ngoại trừ Đương kim thánh thượng, cũng chỉ có A Mộc là người thân, trong thành Yên Kinh, thậm chí cả Đại Tề, dưới một người, trên vạn người còn có cái gì không thỏa mãn đây!
A Mộc vẫn luôn nhớ lại buổi tối hôm đó, nói xong câu đó, ông lại rơi lệ.
Hôm nay chợt nhớ tới, nàng không nhịn được nhìn ông mấy lần.
Đến nay Đương kim thánh thượng chỉ có hai đứa con trai.
Mẹ ruột của Đại hoàng tử có địa vị thấp, còn Nhị hoàng tử năm nay gần sáu tuổi.
Hoàng đế đã qua bốn mươi, tần phi hậu cung tuy nhiều, nhưng lại không sinh được con, ngay cả công chúa cũng không có.
Con cháu hoàng thất suy bại như thế, cũng khó trách ông coi trọng Thế tử Lý Dục như vậy.
A Mộc ngây ngốc đứng đó, Hàn Tương Tử đã trở lại bên cạnh hòm thuốc: “Từ nhỏ Thế tử đã có bệnh, trong phủ có nhiều loại thuốc, con ở đây chờ ta, ta đi tìm chút thuốc cho con, đi lát sẽ về ngay.”
A Mộc gật đầu, đưa mắt nhìn ông rời khỏi phòng.
Trong bình rượu còn chút rượu, nàng đi tới rót cho mình một chút, Thế tử trúng thuốc mê phiên bản nặng của nàng, có thể một mực chịu đựng không ngất đi cũng coi như hắn lợi hại.
A Mộc đắc ý uống chút rượu, Lý Dục còn muốn hạ độc nàng, nhưng ai cũng không biết A Mộc vốn là nữ, dùng thuốc này nhiều lắm chỉ khát chút nước, cũng không có cảm thụ gì nhiều. Nàng vui vẻ mân mê bình rượu, không ngờ vừa quay đầu lại đã đối diện với một đôi mắt.
Nàng sợ tới mức suýt chút nữa ném luôn bình rượu, không biết hắn tỉnh dậy lúc nào đã ngồi ở bên giường, một tay của hắn nắm chặt cái mềm che quần khố dưới lớp quần áo màu trắng. Màu con ngươi đen như mực, cứ hờ hững nhìn chằm chằm vào A Mộc, một cảm giác vô cùng quỷ dị lập tức lan tỏa trong lòng. A Mộc âm thầm kêu khổ, vậy mà lúc này cha nuôi không có ở đây, trong phòng ngay cả người thứ ba cũng không có.
Đùa gì thế, A Mộc chậm rãi để bình rượu xuống, chỉ cảm thấy có chút sởn tóc gáy, do dự kêu một tiếng: “Thế tử Điện hạ?”
Nam nhân nhếch môi với nàng: “Ngươi gọi ta?”
Có thể không cười được không!
Ánh mắt Lý Dục lưu chuyển, dung mạo như vẽ.
Người này nhất định không phải là người ban ngày, A Mộc vô thức lùi về sau, nhưng mắt thấy Lý Dục đứng lên, đi tới về phía nàng: “Ngươi chạy đi đâu?”
A Mộc rất muốn nhanh chân bỏ chạy, nhưng lại chỉ có thể nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, chậm rãi lui về phía sau.
Nam nhân không chuyển động nữa, vịn cái ghế đứng lại: “Ngươi sợ ta?”
Nói xong quay người lại ngồi trên ghế, cái dĩa trên bàn chỉ còn lại hai miếng bánh thạch anh cuối cùng, hắn tự tay cầm một miếng lêm, há miệng cắn.
A Mộc đứng ở cửa ra vào nhìn hắn, lúc này mới nhớ tới, hắn bị thuốc mê hành hạ cả buổi, lúc này hẳn là không còn sức, lá gan chợt to lên chút.
Lại nói, điều này cần phải cảm ơn Hàn Tương Tử.
Từ nhỏ đã dạy cho nàng thành dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất.
A Mộc tò mò nhìn nam nhân, lại phát hiện hắn đi chân trần, ngồi ở bên cạnh bàn hai chân cũng dài hẳn, chân này gác lên chân kia khẽ lắc ở trên mặt đất.
Cả buổi trời hắn không có tiếng động khác, lá gan A Mộc dần dần to lên: “Điện hạ, một mình ngươi ở đây đợi đại phu trở lại, ta... đi trước nhé!”
Lý Dục quay đầu lại, vô cùng thành khẩn nhìn nàng: “Ta không có sức, ngươi lại đây, ta cho ngươi đường.”
A Mộc nghẹn lời.
Thế tử Điện hạ tài giỏi lạnh lùng, tại sao còn có mặt này?
A Mộc hơi do dự một lát, sau đó chậm rãi đi tới.
Thật ra Lý Dục nói rất có thể là thật, bởi vì vừa mới bị hành hạ lâu như vậy, Hàn Tương Tử hạ hỏa cho hắn, lúc này toàn thân đều mệt lả, thật sự không thể có sức lực gì, nếu như đánh nhau, phần thắng của nàng rất là lớn.
A Mộc đến gần một chút, Lý Dục chỉ vào một túi gấm treo trên đầu giường: “Cái đó, lấy ra cho ta.”
A Mộc vươn tay lên lấy xuống, lắc lắc một chút bên trong phát ra tiếng động.
Nàng đứng ra xa chút, ném cái túi cho Lý Dục.
Chẳng mấy chốc, Lý Dục thật sự lấy hai viên đường ở trong túi ra, hắn xòe tay ra để trong lòng bàn tay hướng về phía nàng: “Cho ngươi.”
A Mộc đá giày ở dưới đất qua cho hắn, sau đó ngồi đối diện Lý Dục, rất không khách khí cầm đường ở trong tay hắn.
Nàng không dám ăn, nhưng vẫn làm bộ ném vào trong miệng, giấu nó vào trong tay áo.
Lúc ngửa cổ, vết đỏ ở cổ A Mộc hiện ra rõ, Lý Dục chăm chú nhìn: “Ngọc ta đưa cho ngươi đâu?”
Cái gì gọi là cho nàng ngọc, đó là ngọc lấy mạng đấy?
A Mộc thản nhiên nói dối: “Ngày đó vừa ra khỏi phủ Tấn Vương, đã bị kẻ cắp nhìn trúng nên mất rồi.”
Nàng cố tình hơi phồng má lên, giống như thật sự đang ăn kẹo.
Lý Dục tựa như không nhìn thấy: “Ăn ngon chứ! Hả?”
A Mộc kéo kéo khóe môi: “Cũng được.”
Vừa dứt lời, cái túi gấm đường kia được ném tới trước mặt nàng, Lý Dục hơi nhướng mày, cười vô cùng vui vẻ với nàng: “Gặp lại chính là có duyên, không bằng chúng ta làm bằng hữu đi, thế nào?”
Thế tử này có bệnh, không được tốt lắm!
A Mộc bĩu môi, nhưng không đợi nàng mở miệng, Lý Dục đã nằm sấp ở trên mặt bàn: “Ta biết ngươi tên gì, nhưng ngươi vẫn không biết ta, cái này rất không công bằng.”
A Mộc không nói gì: “Điện hạ biết ta?”
Lý Dục quay đầu lại, ra vẻ đương nhiên: “Ngươi tên A Mộc.”
Đừng nhớ kỹ nàng có được không?
Khóe mắt A Mộc nhảy lên: “Đúng, ta tên A Mộc.”
Nàng nghe thấy tiếng cửa khẽ động, dường như cha nuôi đã trở lại, không khỏi thả lỏng tâm lý, liền muốn đứng dậy, thân hình Lý Dục khẽ động, dùng động tác nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi nhảy trở lại trên giường, nằm xuống lần nữa: “Đừng để Hàn đại phu ghim châm cho ta, ta rất nghe lời.”
A Mộc không kịp nghĩ nhiều, nhưng vừa muốn xoay người lại nghe thấy người trên giường nhỏ giọng nói: “Ta tên Trọng Gia, A Mộc nhớ kỹ.”