Nhưng bụng đau nhói như vậy, lập tức hiểu ra sự khác biệt.
Làm người ta dở khóc dở cười chính là, nàng kéo dài dậy thì, rốt cuộc khoan thai đến chậm lúc nàng mười lăm tuổi.
Vết máu ở đùi khiến nàng bối rối, may mà còn có Dung nương ở đây.
Bà đã làm sẵn băng vải cho nàng khi có kinh nguyệt tới, nhưng vừa mang vào cả người nàng lại không ổn.
A Mộc nằm bò trên giường ở phòng trong cào chăn vùi mình, cảm thán tại sao nữ nhân lại có thứ kinh nguyệt kỳ dịu này tồn tại, trong lúc nhất thời cảm giác không được tự nhiên khiến nàng có chút mắc cỡ, nếu như có a tỷ ở đây, nàng nhất định sẽ ru rú ở trong ngực a tỷ, để a tỷ xoa bụng cho nàng.
Nhưng a tỷ không có ở đây.
Nàng rất muốn hỏi cha nuôi, a tỷ thật sự đang phủ Thái tử ư, vẫn chưa tận mắt nhìn thấy nên không dám hỏi ra miệng.
Thật sự rất sợ a tỷ không ở bên cạnh lại, lại sợ cha nuôi thần không biết quỷ không hay lại đưa người đi, không tìm thấy được nữa.
Vừa rồi ở bên ngoài mắc mưa, khí lạnh chạy từ đầu đến chân rồi đến bụng, chỗ nào cũng lạnh, lần đầu tiên A Mộc cảm giác được mình cũng là một nửa cô nương rồi, lại túng quẫn, đi đường cũng không đi được.
Dung nương cầm khăn nóng đến cho nàng, mấy năm nay bà vẫn luôn coi nàng như con của mình.
A Mộc để lộ hai mắt ra khỏi chăn: "Dung nương, con khó chịu."
Vẫn là thiếu niên mặt nhỏ tuấn tú, ánh mắt khiến người ta yêu thương.
Dung nương vươn tay qua xoa xoa mặt nàng: "Không sao, Dung nương xoa xoa cho con, xoa rồi sẽ tốt thôi."
Nói rồi lau mặt cho nàng trước, sau đó lôi người từ trong chăn ra.
A Mộc ngồi ở trên giường, rất không thoải mái, vặn vặn người: "Dung nương, cái này bảo con đi đường thế nào! Làm nữ nhân thật phiền phức, tại sao phải có thứ này! Dung nương cũng từng như vậy sao?"
Dung nương tức giận lườm nàng một cái: "Người ta có thể đi, sao con không đi được? Coi như không có cái này, chẳng phải con vẫn giống như bình thường sao? Đương nhiên là có rồi, có kinh nguyệt, nữ nhân mới có thể sống lâu, hiểu không?"
A Mộc nghẹn lời: "Cái này có thể giống nhau sao? Mà sao lại nói như vậy? Sống lâu?"
Vừa nãy mới tắm rửa sạch sẽ, lúc này mái tóc dài phủ trên vai, trên người là bộ quần áo mới thay, bởi vì vẫn luôn cau mày nên nhìn có chút ngốc. Dung nương cười, quả nhiên thương nàng thương đến tận xương tủy, bà kéo lỗ tai nàng đến gần chút nhỏ giọng nói: "Con có thể mang cái này mấy ngày đấy, dưới đũng quần nam nhân không thể kẹp thứ gì đó cả đời, chẳng phải phiền toái hơn à!"
Đầu tiên là A Mộc ngẩn ra, ngay sau đó thì hiểu ra.
Từ nhỏ nàng đã ở Phù Dung Lý, thường thấy chuyện nam nữ này, hồ đồ lờ mờ cũng biết nam nhân cùng nữ nhân khác nhau ở đâu, nghe Dung nương nói vậy cũng hiểu ra đôi chút, lập tức cười ha ha, ôm Dung nương hôn chụt chụt lên mặt bà hai cái.
Dung nương mặc cho nàng ôm mình, cũng nở nụ cười: "Ta nói cho con biết, đừng có mà hôn bậy, nam nữ thụ thụ bất thân đấy, hôn là phải thành thân!"
A Mộc cười hì hì: "Được ạ, con lấy Dung nương."
Nếp nhăn trên mặt nữ nhân tựa như bức họa được gió sương điêu khắc, không biết là nhớ ra điều gì, hơi thở dài, vừa đẩy nàng ra xoa xoa bụng cho nàng, vừa nhẹ nhàng cười: "Thật ra ở quê ta có cô nương kia, con bé ấy... 16 tuổi rồi, cũng thật sự nên tìm con rể rồi."
A Mộc chưa từng nghe bà nói chuyện này, theo lý ở tuổi của Dung nương không thể có con gái 16 tuổi được, nhưng trước giờ hai người đều thân thiết, cũng không hỏi nhiều chỉ cười nói: "Vậy con làm con rể của Dung nương là được rồi!"
Thật ra cũng chỉ nói đùa thôi, chứ Dung nương đã sớm biết nàng là nữ nhi* rồi.
(* giải thích chỗ này xí, từ nữ nhi là con gái ở đoạn trên và dưới cùng 1 từ 女儿, nhưng từ 女儿 ở đoạn trên là chỉ con gái (của mẹ), còn từ 女儿 ở dưới là chỉ thân phận con gái, nữ nhi là chỉ cô gái chưa chồng, nữ nhân là chỉ phụ nữ đã có chồng)
Nàng thuận miệng nói, không ngờ nếp nhăn ở khóe mắt của bà như giãn ra, lại vô cùng vui vẻ: "Được rồi, con rể nhỏ!"
Hai người cười lăn cười bò, ngồi ở trong phòng một lúc, thì nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Dung nương vội vàng đi ra trước hầu hạ, để lại một mình A Mộc ôm chăn nghe tiếng mưa.
Dường như đã tạnh mưa, trước đó có người gõ cửa, nàng đau bụng không chịu được, ôm lấy chân cha nuôi, Hàn Tương Tử thấy sắc mặt nàng tái nhợt thì cho người khiêng nàng đến phòng ở phía sau, trước đó vẫn chưa kịp phản ứng, sau bắt mạch cho nàng, thế mới biết, cô nàng giả trai này có kinh nguyệt rồi.
Mặc cho ông có ngàn có vạn năng thì cũng hết cách thật rồi. A Mộc ngấm mưa lạnh, đau đến xương cũng kéo ra, cứ luôn nắm lấy ống tay áo ông lầm bầm kêu cha kêu đau, khuôn mặt nhỏ tái xanh. Hàn Tương Tử đành phải gọi Dung nương qua chăm sóc nàng, lúc này mới trở lại đằng trước.
Lúc này ngay cả Dung nương cũng đi, chỉ còn lại một mình A Mộc ngậm nhấm cảm giác kinh nguyệt đến.
Cửa sổ bị hạt mưa nện vào kêu lốp bốp, nằm hoài nằm mãi không thấy ai trở lại thì lập tức tò mò.
Không biết là ai tới nhỉ.
Nhưng cái tiểu viện này của Hàn Tương Tử, khách có thể tiếp đãi thật sự không nhiều, tám mươi chín phần trăm là Thái tử Phù Tô vẫn luôn tới chơi kia.
A Mộc nằm ngửa mặt, cẩn thận nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua, nàng ở hậu viện của phủ Tấn Vương ít nhiều cũng nghe được ít chuyện linh tinh.
Bờ cõi giữa Tề quốc và Triệu quốc lại lục đục, Thiên tử Triệu quốc bệnh không dậy nổi. Thái tử Phù Tô đang triều nghị trở lại Triệu quốc. Đương nhiên, hiện tại ở tình huống này, hắn ta có thể suông sẻ trở về chỉ có hai kết quả, một là suông sẻ trở về, ngăn chặn nội loạn, Triệu quốc nghênh đón tân quân tổ chức ăn mừng. Trường hợp còn lại chính là hắn ta không thể trở về được, hoặc là ở Tề quốc, hoặc là ở trên đường trở về Triệu quốc, cái gọi là kết thành đồng minh tan rã, hai nước giao chiến.
Hiện tại Triệu quốc yếu thế, cho nên Phù Tô vô cùng lo lắng.
A Mộc đã thích ứng với sự khó chịu của kinh nguyệt mang đến, cảm thấy người tới hẳn là hắn ta, gần đây số lần hắn ta tới tìm Hàn Tương Tử hơi nhiều, mặc dù không biết rốt cuộc cha nuôi có bí mật gì, nhưng nhất định ông có thân phận rất kỳ lạ, nếu không làm sao có thể khiến cho phủ Tấn Vương và Thái tử Triệu quốc đều có vài phần kính trọng chứ.
Không thể nào chỉ là đại phu được.
Hiện tại nàng đã lớn hơn chút, ít nhiều cũng có thể đoán được chút ít, Phù Dung Lý không thể là một hồng lâu đơn giản được.
Hàn Tương Tử càng không có khả năng là Bồ Tát sống gì đó.
Đương nhiên, mặc dù như vậy, ông vẫn là phụ thân tốt của nàng.
Không biết Thái tử Phù Tô giữ Triệu Vạn ở bên cạnh làm gì, A Mộc tìm một áo ngoài trong tủ khoác lên, cầm dây buộc tóc ở bên bàn buộc hai vòng.
Vốn không biết chải tóc, chải đến chải đi cũng không buộc đẹp được, hai cánh tay thì như không biết chia múi.
A Mộc cầm dây buộc tóc, bước chân nhẹ nhàng, lúc đi đến cửa, cách một bức rèm có thể nhìn thấy bóng người đi qua tiền đường.
Nàng khom lưng, bước nhanh đến phía sau rèm cửa tiền đường.
A Mộc vươn hai ngón tay vén rèm lên, dựa vào cánh cửa thò đầu ra.
Nam nhân vừa ngước mắt thì nhìn thấy nàng.
A Mộc để tóc dài, cả người quần áo màu trắng.
Trang phục của nàng và Hàn Tương Tử gần như giống như đúc, ánh mắt lạnh lẽo cũng thật sự có chỗ giống cha con.
Bốn mắt nhìn nhau, A Mộc đầu tiên là giật mình, không ngờ người tới lại là Thế tử Lý Dục của phủ Tấn Vương, chỉ cần nghĩ đến hai chữ Trọng Gia, nàng chỉ cảm thấy sau gáy phát lạnh, sau đó vội vàng buông rèm xuống.
Giống như chưa hề đi ra vậy.
Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy nàng.
Lý Dục nâng chung trà lên, khẽ nhíu mày.
Đương nhiên Hàn Tương Tử cũng nhìn thấy nàng: "A Mộc, tới đây."
Lúc này A Mộc mới từ từ đi tới, mái tóc dài của nàng phủ trên vai, đi qua trước mặt Lý Dục, đứng thẳng bên cạnh cha nuôi.
Dung nương bưng trà trở lại, vội vàng đi lấy lược đến búi mái tóc dài của nàng lên.
Lý Dục cẩm y hoa phục, đeo ngọc trên người. Đáy giầy của hắn cũng bị dính bùn, Trường Lộ đứng ở phía sau, quần áo trên người đã bị nước mưa làm ướt, A Mộc liếc nhìn hai người một cái liền biết là Trường Lộ che dù đi bên cạnh, chắc đi một đoạn mới tới.
Hàn Tương Tử cũng đã uống trà, liếc mặt mũi hai người này một cái: "A Mộc, nên theo Điện hạ trở về đi, buổi tối cẩn thận gác đêm cho Điện hạ, biết chưa?"
Nghĩ đến hai chữ Trọng Gia, khuôn mặt nhỏ của A Mộc lập tức xụ xuống: "Biết rồi ạ."
Đợi tóc tai chỉnh tề, A Mộc kì kèo mè nheo đi tới phía sau Lý Dục, không cam tâm tình nguyện khom người: "Điện hạ."
Lý Dục ừ một tiếng, ánh mắt thản nhiên liếc qua Hàn Tương Tử.
Không phải chưa từng điều tra qua, nghe nói đứa con trai này của ông là lúc còn rất nhỏ ở trong cung ôm một tiểu thái giám, là con trời ân chuẩn.
Bởi vì không có quan hệ máu mủ, cũng không thể nói là thân thiết hay không thân thiết, chỉ biết tiểu tử kia lớn lên ở Phù Dung Lý, các cô nương ở Phù Dung Lý đều là tỷ tỷ của "hắn", nghe đồn năng lực bài bạc của "hắn" rất cao, ở trong ngõ thứ chín có chút danh tiếng.
Suy cho cùng Hàn Tương Tử vẫn không xem trọng nàng, nhưng cũng không thể hiểu hết được.
Lý Dục đợi nhiều ngày cũng không đợi được hành động chắc chắn của Hàn Tương Tử, sao có thể không nòng lòng chứ, hắn vất vả bôn ba cả ngày cho đại sự triều chính, về đến phủ Tấn Vương lại thấy đệ muội ngây thơ, bốn người vui vẻ hòa thuận, quả thật là một nhà ngọt ngào vạn phúc, khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái. Còn A Mộc cứ luôn xuất hiện trong tầm mắt hắn, cho dù chỗ nào ở đâu, bất luận là đang ở hiểm cảnh hay là như thế nào, đều tựa như rất thích thú. Đôi lúc hành động của A Mộc có chút ngốc nghếch, nhưng chỉ trong chớp mắt lại vô cùng xảo quyệt, nói xằng nói bậy chính là sở trường của nàng, đặc biệt là khuôn mặt tươi cười được gọi là xinh đẹp rất chướng mắt.
Lý Dục lắc lư chung trà, nhớ tới khuôn mặt biến sắc trong nháy mắt của A Mộc ngày đó khi hắn kể cho nàng nghe chuyện cũ của Trọng Gia, tâm tình của hắn mới giãn ra chút.
Biết sợ, đó mới là đúng.
Chuyện trong thế gian này lúc nào cũng như vậy, người trường thành trong nỗi đau, nào có chuyện mặt hòa hoãn vui vẻ chứ.
Hắn hơi thở dài: "Mấy ngày rồi Hàn đại phu không ra khỏi cửa, thật không ngờ bên ngoài thời tiết thay đổi nhanh như vậy."
Đương nhiên Hàn Tương Tử không để bụng: "Đúng vậy, nói mưa liền mưa, cũng may Điện hạ che dù tới."
Lý Dục cười nhạo một tiếng: "Hàn đại phu ở nhà cả ngày ăn chay niệm Phật, có thể giữ được con trai có thể giữ được nhà nhỏ, nhưng vậy thì có ích lợi gì? Một khi Tề Triệu khai chiến, dân chúng trôi giạt khắp nơi, nước không ngày yên tĩnh, làm sao coi là nhà đây!"
Nói đi nói lại, đều cùng một mục đích với Phù Tô, không ngờ phủ Tấn Vương đối nghịch với Triệu Thị, muốn chủ hòa.
Bọn họ là đang cầu xin phụ thân, A Mộc hiểu ra, vụng trộm liếc nhìn cha nuôi, nàng chỉ cảm thấy cả người đều có đau nhức, chân tay và bụng đều như phình to ra, duy nhất ý thức tỉnh táo lúc này đã có chút mê man rồi, vừa ngước mắt nhìn Hàn Tương Tử thì làm ra vẻ yếu đuối ngay. Nàng ở sau lưng Lý Dục bắt đầu làm động tác ôm quyền thở dài, lặng lẽ mở miệng: Con đau bụng, không muốn đi.
Hàn Tương Tử ngước mắt, lại không nhìn vào nàng, vẫn cứ tiếp tục nói chuyện với Thế tử: "Ngày về của Thái tử đã định, chuyện lớn như thế vốn chẳng phải do tiểu dân chúng ta có thể thay đổi."
Ánh mắt Lý Dục sáng lên: "Là không thể, hay là không muốn?"
Mặt A Mộc càng lúc càng trắng, Hàn Tương Tử hơi trầm ngâm, than nhẹ mộ tiếng: "Tạm thời cố gắng thử một lần trước xem, cũng có thể."
Lý Dục hơi cáu, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn: "Vậy đành phải dẫn A Mộc về trước, yên tĩnh đợi tin lành của Hàn đại phu."
A Mộc tội nghiệp vẫn đứng sau lưng hắn chắp tay với Hàn Tương tử im lặng mếu máo: "Phụ thân..."
Hàn Tương Tử thật sự không nhịn được nữa, liếc nàng một cái, Lý Dục lập tức phát hiện ánh mắt kỳ lạ của ông, quay đầu đụng phải ảnh mắt nín giận của A Mộc. Đương nhiên, A Mộc lập tức đàng hoàng trở lại, giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra. Dung nương ở bên trong sắp xếp ít đồ cho nàng, lúc này lấy một bọc giấy nhét vào trong ngực nàng: "Đồ của con."
A Mộc lơ đễnh, ôm lấy ngực.
Không biết mưa bên ngoài ngừng lúc nào, lúc đến Trường Lộ che dù, hai người bước chậm ở trong mưa, vốn muốn đi tới cửa hàng trà, nhưng đi tới đi lui lại đi đến nơi này, hoàn toàn không ngồi xe. Hàn Tương Tử gọi Hà Kỳ Chính đánh xe, đưa ba người trở về, A Mộc đi cà rề ở sau lưng, lưu luyến nhìn phụ thân: "Con đi đây."
Thân thể của nàng thật sự không khỏe, sắc mặt khó coi.
Rốt cuộc cũng làm cho Hàn Tương Tử mềm lòng, tự mình đưa A Mộc ra ngoài cửa, vỗ nhẹ vai nàng: "Nhịn thêm thời gian nữa."
A Mộc gật đầu, cũng an ủi được chút, lúc này không quay đầu lại, cứ thế trèo lên xe ngựa,.
Hà Kỳ Chính và Trường Lộ đều ngồi ở trên càng xe, không khí sau cơn mưa vô cùng trong lành, người đi trên đường cũng dần dần nhiều hơn, ngõ thứ chín vốn yên tĩnh dần dần ồn ào lên, A Mộc vén rèm nhìn bên ngoài, thấy người đi đường nhiều dần, mỗi người đều tự do tự tại, trong lòng không khỏi hướng về nơi đó.
A Mộc mơ mơ màng màng có chút mệt rã rời, nhàm chán quá thể nên mở bọc giấy ra, mỗi lần ra cửa Dung nương đều mang thức ăn cho nàng, vốn nàng cũng chỉ muốn nhìn xem bên trong là cái gì, kết quả vừa mở cái bọc ra, dây vải đủ loại màu sắc bên trong bung ra, nàng sực nhớ tới đây là cái gì, vô thức bịt trên bịt dưới bịt trái bịt phải bịt kín bưng đặt ở đầu gối, cúi người che kỹ lại.
Nàng ngước mắt, đối diện với ánh mắt thờ ơ của Lý Dục, cười gượng không dứt: "Điện Điện Điện hạ, ngươi nhìn ta làm gì?"
Đương nhiên Lý Dục cũng chưa từng nhìn thấy thứ này, hơi nghiêng người vớt một dây vải rộng màu xám lên, phía trên một mặt có vòng vải một mặt có hai sợi dây, hết sức kỳ lạ, hắn nhấc một ngón tay lên, đưa tới trước mặt A Mộc: "Đây là cái gì?"