Nam nhân hơi không được tự nhiên cứng bả vai lại, cố tình A Mộc nắm lấy bả vai hắn còn rất dùng sức.
Nhưng lực chú ý của Lý Dục đều bị câu nói từ biệt của nàng hấp dẫn, một lát sau mới phản ứng lại được là A Mộc nhận lầm người. Hắn rũ mắt xuống, che giấu sắc mặt của mình: "Từ gì mà biệt chứ?"
A Mộc tự biết mình lỡ lời, chỉ cười hì hì: "Từ biệt gì đâu, ngươi nghe lầm đấy."
Lý Dục: "..."
A Mộc lại nhảy xuống giường, ở trên bàn có bày rượu, là khi nãy hắn bảo Trường Lộ chuẩn bị nhưng lại không uống lấy một giọt, vẫn luôn để ở đó. A Mộc vươn tay vớ lấy, xoay người trở về bên giường: "Nghe nói rượu này rất thơm, ca ca của ngươi đúng là phung phí của trời!"
Lý Dục vừa ngước mắt lên, A Mộc đã tự mình nhảy lên giường của hắn, còn vỗ vai của hắn, sau đó ôm bầu rượu thoải mái lăn lộn: "Giường của Điện hạ thật đúng là thoải mái, e rằng sau này sẽ không được nằm lên giường nào mềm như vậy, dù sao cũng đã đêm khuya rồi, ta kể chuyện cho Điện hạ nghe nhé! Hôm nay ngươi muốn nghe cái gì?"
Nàng lăn vào bên trong, cực kỳ tùy ý.
Quả nhiên cả gan làm loạn, xem mình là ai mới có thể tùy ý lăn lộn trên giường lớn của hắn. Lý Dục mím môi, nhưng không đợi hắn có phản ứng gì, A Mộc ngẩng đầu lên tu ừng ực rượu vào miệng, uống xong đẩy bình rượu sang bên, gối lên hai tay, thậm chí là bắt chân này lên chân kia, "Thuở xưa, Sở quốc có một đại thần, hắn tên là Trang Tân, có một ngày nói với Sở Tương Vương: "Lúc ngươi ở trong cung, bên trái là Châu hầu, bên phải là Hạ hầu, lúc ra ngoài, Yên Lăng Quân và Thọ Cân Quân lại luôn đi theo ngươi. Ngươi và bốn người này chuyên chú trọng hoang phí dâm nhạc, bỏ mặc quốc gia đại sự, Sính* nhất định gặp nguy rồi..." (* đô thành nước Sở thời Chiến quốc, nay ở phía bắc Giang Lăng, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc)
Lý Dục im lặng, nhưng giọng điệu này của thiếu niên có chút sống động, hắn không đành lòng cắt ngang. Hắn vốn được hương yên giấc trợ giúp vào giấc ngủ, rất dễ ngủ, nhưng hôm nay không biết sao lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông hắn cũng không có ý định thức dậy, đến khi thiếu niên đi đến trước mặt, hắn đau đầu ngồi dậy, trông thấy A Mộc thì đột nhiên tỉnh tảo rất nhiều, trong cái đầu kêu ong ong chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của thiếu niên.
Nhất định là thằng nhóc A Mộc này nhận lầm hắn là Trọng Gia rồi, không biết quan hệ của hai người bọn họ trở nên tốt từ lúc nào. Ánh nến mờ tối, Lý Dục liếc nhìn khuôn mặt thiếu niên, A Mộc quay đầu sang, cho là hắn sốt ruột muốn nghe kể chuyện, còn vỗ về nhéo mặt của hắn, "Trang Tân mới đến Triệu quốc được năm tháng, quả nhiên Tần quốc phái binh xâm Sở, Tương Vương bị ép lưu vong đến Dương thành. Lúc này mới cảm thấy lời Trang Tân nói không sai, nhanh chóng phái người tìm Trang Tân về, hỏi hắn có cách gì không; Trang Tân rất thành khẩn nói: Ta từng nghe nói, trong thấy răng thỏ thì nhớ tới chó săn, lúc này vẫn chưa muộn; dê chạy thoát mới lo sửa chuồng dê, cũng vẫn chưa muộn..."
A Mộc còn chưa kể xong, Lý Dục hờ hững nói: "Cho nên nói, đây là câu chuyện mất bò mới lo làm chuồng?"
Hắn thật sự không học được giọng điệu nói chuyện của Trọng Gia, đã cố gắng hờ hững hết mức. A Mộc vẫn đắm chìm trong vui sướng khi sắp được rời khỏi phủ Tấn Vương, nên không hề để ý đến, quay đầu lại uống thêm mấy ngụm rượu: "Ồ, ngươi cũng biết câu chuyện này, không tồi nhé!"
Lý Dục: "..."
Nam nhân nhắm hai mắt lại, bên cạnh đều là mùi rượu nhàn nhạt, hắn không uống rượu nhưng sao cảm thấy có chút say, bèn dứt khoát không quan tâm tới nàng, chỉ nghiêng tai lắng nghe. A Mộc cười hì hì: "Đổi cái khác đổi cái khác, ta kể thêm cho ngươi một câu chuyện nhé! Kể rằng, lúc trước ở Kỷ quốc, có một người có lá gan rất nhỏ, hơn nữa còn bị thần kinh nhẹ, hắn thường sẽ nghĩ đến một vài vấn đề kỳ lạ, còn khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Có một ngày, sau khi hắn ăn cơm tối xong, cầm một cây quạt hương bồ lớn, ngồi ở trước cửa Trình Lượng, hơn nữa còn lầm bầm lầu bầu nói: 'Nếu có một ngày, trời sụp xuống, vậy phải làm thế nào? Chẳng phải chúng ta không còn đường để chạy, bị đè chết tươi, vậy không phải quá oan uổng à?' Từ đó về sau, hắn gần như mỗi ngày đều vì vấn đề này mà phát sầu..."
Lý Dục nhếch môi: "À, đây là buồn lo vô cớ."
A Mộc ừ một tiếng: "Điện hạ ngươi biết không, thật ra người sống trên đời này, chỉ cần có thể làm tốt hai chuyện là coi như nhân sinh viên mãn rồi. Lúc trước kể cho ngươi nghe chuyện những phố phường sinh sống thế nào, ngươi và ca ca ngươi không giống những người khác, cũng không trách được ngươi chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, đoán chừng nếu là một mình ngươi đảm đương một phía, sớm muộn gì cũng bị thói đời hiểm ác ăn tươi nuốt sống."
Nàng nói lời này rất kỳ quái, Lý Dục bỗng nhiên ngước mắt, cứ thế mà nhìn vào nàng, nàng vẫn cứ lắc lư chân. Không biết từ khi nào, A Mộc đã cởi vớ, còn bình rượu thì treo trên ngón chân oánh nhuận của nàng, nhìn hết sức đáng yêu.
A Mộc lo lắng thở dài: "Con người ấy mà, muốn không hối hận thì phải làm tốt ba chuyện, biết phải lựa chọn thế nào, hiểu phải kiên quyết ra sao, biết cách quý trọng thế nào."
Hôm nay dường như A Mộc nói rất nhiều, một bình rượu ngon để nàng uống ực ực như bò uống, là nàng mới phung phí của trời đấy. Lý Dục không nhịn được liếc nhìn chân nàng: "Sau đó thì sao?"
A Mộc nháy mắt, nhìn đỉnh màn: "Biết lời này là ai dạy ta không, là mẹ ta, ngươi không biết đâu nhỉ, ta cũng có mẹ đấy, bà là mỹ nhân, dáng dấp rất đẹp, là kiểu đẹp mà ngươi chưa bao giờ thấy ý, bà là một nữ nhân tốt."
Có lẽ là chưa từng nghe nói, Hàn Tương Tử cũng có thê tử.
Lúc trước nghe nói, A Mộc là tiểu thái giám ở trong cung được Hàn Tương Tử ôm ra ngoài cung nuôi, mẹ ở đâu ra.
Rượu sa kê trên bàn Lý Dục là rượu mạnh, có tác dụng rất lớn, mắt thấy thiếu niên kia có chút dị thường, nam nhân vẫn lẳng lặng thản nhiên, muốn đào chút chuyện của Hàn Tương Tử từ nàng, nên tiếp lời của nàng: "Mẹ ngươi là ai?"
A Mộc thở dài, cong chân xoay xoay bình rượu: "Mẹ ta ấy à, ta nhớ rõ bà dạy ta những chuyện này nhưng chính bà lại không làm được, nếu như bà buồn lo vô cớ, hoặc cũng có thể là mất bò mới lo làm chuồng vậy thì bà sẽ không phải chết."
Nàng mím môi, chỉ cảm thấy rượu sa kê ở trong bụng như thiêu như đốt xâm nhập tất cả các giác quan của nàng, không khỏi nhíu mày nói mẹ nàng là ai, cứ thế mà lái chủ đề đi, "Ca ca của ngươi uống rượu gì vậy, chất rượu mạnh quá đi!"
Lý Dục không nói gì, nghe thiếu niên nói thì phối hợp ừ một tiếng: "Cho nên Điện hạ à, sau này ngươi nhớ rõ huynh đệ tốt kể ngươi nghe chuyện xưa, đối nhân xử thế phải uyển chuyển chút, không nên động một chút là giết người, có thể mượn đao giết người, làm gì cũng đừng tự mình ra tay, đúng không?"
Lý Dục: "..."
A Mộc ném bình rượu trên chân qua một bên, nàng để hai chân trần cuộn người lại về phía Lý Dục, thiếu niên dung mạo như vẽ, trên hàng mi hơi rũ xuống của nàng không biết có thêm hai giọt nước mắt từ bao giờ, nếu không nhìn kỹ hoàn toàn sẽ không chú ý tới. Nam nhân yên lặng nhìn nàng, trong lúc mơ hồ, tựa như có cái gì đó chợt lóe trong đầu hắn nhưng vẫn chưa bắt được thì lại biến mất.
Nói ra thì kỳ quái, thiếu niên này luôn khiến hắn cảm thấy vô lực.
Nam nhân nhíu mày: "Mẹ ngươi là ai?"
A Mộc không trả lời hắn, một bình rượu xuống bụng, cộng thêm hương yên giấc dĩ nhiên là đã chìm vào giấc ngủ rồi. Lý Dục im lặng, cảm thấy chuyện mình giả làm Trọng Gia này quá mức hoang đường. Từ khi A Mộc đi vào thì nên bắt đầu trừng mắt nhìn nàng, đạp nàng một đá đi ra ngoài, còn hiện tại thì nàng nằm bên cạnh hắn ngủ rồi. Cảm giác này hoàn toàn giống với ngày thường khi hắn bị Trọng Gia thay thế sau đó sáng thức dậy phát hiện A Mộc ngủ bên cạnh mình.
Lý Dục ngồi dậy, động đậy một cái mới phát hiện một góc của vạt áo đã bị người A Mộc đè lên. Theo bản năng, Lý Dục lại thẫn thờ, hắn sinh lòng luyến tiếc, động tác nhẹ đi rất nhiều, nhưng vừa muốn rút ra thì chợt nhớ tới nguồn gốc của đoạn tụ, hắn hoảng sợ toát ra mồ hôi lạnh toàn thân.
Nam nhân bỗng buồn bực, không khách sáo nữa, vòng vào bên trong đạp A Mộc một đạp rớt đất.
A Mộc uống rượu, cộng thêm hương yên giấc nên ngủ thiếp đi, tinh thần không hoạt động, cho dù có ngã rớt xuống đất cũng không tỉnh dậy. Lý Dục nhíu mày, đưa chân ra đá đá nàng, nàng cũng chỉ lăn qua lăn lại, ôm lấy một chiếc giày của hắn mơ mơ màng màng còn gọi một tiếng Điện hạ, vẫn đang ở trong mộng đẹp như cũ.
Lý Dục nằm vật xuống giường, không khỏi ôm trán.
Nhờ ánh nến, nam nhân nhìn bóng lưng nhỏ gầy của thiếu niên hơi bần thần. Hàn Tương Tử mê hoặc tim Vua, suýt chút nữa bị ngũ mã phanh thây, Thiên tử thịnh nộ, ở trước mặt bọn họ nói nếu Hàn không còn, ông cũng sẽ đi theo. Lúc đó hắn đã từng tranh cãi với phụ thân, trên đời này sao lại có tình cảm như vậy, nam nhân với nam nhân...
Hôm nay với một thiếu niên, hắn cũng đã bị đầu độc, có thể nhìn thấy cha con Hàn gia hơi có thủ đoạn.
Nam nhân xoay người, không nhìn nàng nữa, mơ mơ màng màng cũng thiếp đi.
A Mộc ngủ một giấc này thật sự rất sâu, đần độn u mê bị người ta đá cho tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn sớm, Lý Dục đã đứng dậy, Trường Lộ ở bên cạnh hầu hạ mặc quần áo, còn A Mộc vừa mở mắt ra thì đối mặt với đôi mắt trâu của Ngưu Nhị.
Đằng Lan nhanh chóng đi tới đỡ nàng dạy, "Sao tiểu công tử lại ngủ trên mặt đất vậy?"
Quả thực mặc dù có thảm nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh buốt, A Mộc không nghi ngờ gì nhìn Lý Dục mặc quần áo chỉnh tề, nhanh chóng nhảy lên, "Điện hạ, chào buổi sáng!"
Đáng tiếc người ta chẳng thèm để ý đến nàng, cứ thế nhấc chân rời đi.
Đằng Lan vẫn đi theo A Mộc, để nàng đi ra bên ngoài rửa mặt, nhưng nàng vẫn một lòng muốn lên núi, rất sợ người ta không dẫn nàng đi, vậy nên chạy thẳng tới chỗ Lý Dục: "Điện hạ đi đâu vậy ạ?"
Thiếu niên đầu chưa chải, mặt chưa rửa, đuổi kịp người rồi thì vươn tay ra kéo lại.
Lý Dục quay đầu lại, mặt như băng sương: "Buông tay."
A Mộc lắc đầu: "Điện hạ chờ ta một chút, ta vẫn chưa rửa mặt."
Lý Dục phẩy tay áo, hất tay của nàng ra.
Trường Lộ cũng nhanh chóng đẩy nàng ra xa: "Điện hạ chờ ngươi làm gì, đi đi đi, tự đi chơi đi."
Hôm nay là Mười lăm rồi, sáng sớm ăn mặc chỉnh tề như vậy tất nhiên là muốn nên núi tạ thần, A Mộc chỉ hận mình ngủ quá say không dạy sớm sửa soạn sạch sẽ, hiện tại đối mặt với Thế tử Lý Dục cẩm y hoa phục tựa như một cọng cỏ nhỏ xốc xếch vậy,
Nàng mặc kệ tất cảm nhanh chóng bước lên đuổi theo, vẫn nắm lấy cánh tay của Lý Dục: "Điện hạ chờ ta!"
Lý Dục giậm chân, ẩn nhẫn nghiến răng: "Buông tay."
Không biết A Mộc lấy dũng khí từ đâu: "Điện hạ dẫn ta lên núi với, chờ ta rửa mặt, ta sẽ buông tay ngay."
Lý Dục đưa lưng về phía nàng, không mở miệng, tự mình bước nhanh đi.
A Mộc còn lâu mới chịu buông tay, lúc này cả người đều bị kéo ra ngoài.
Ngưu Nhị kéo Trường Lộ, chắt lưỡi hít hà: "Đúng là không biết xấu hổ..."
Trường Lộ vỗ vỗ bả vai gã: "Ừ."
Ngưu Nhị liếc mắt: "Vậy chúng ta đánh cược đi, ngươi đoán Điện hạ có đạp bay hắn không?"
Trường Lộ lườm gã một cái: "Điện hạ sẽ dẫn hắn lên núi."