Giữa Hè

Quyển 1 - Chương 11



Có lẽ từ ngày đó bắt đầu, Tô Việt đối La Mân có một loại cảm giác không thể nói rõ, biểu hiện của La Mân ngày đó, đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng Tô Việt, một La Mân trấn định, bình tĩnh khiến cho Tô Việt có ấn tượng khác hẳn lúc trước, làm cho hắn sâu sắc cảm giác được, La Mân cũng là một người rất có nghĩa khí đó là một loại khí chất cô độc lạnh lùng mà chính mình chưa từng thấy.

La Mân vui sướng phát hiện, thái độ Tô Việt đối với mình ngầm ngầm có sự thay đổi, trong ánh mắt cũng nhiều chú ý hơn. Hôm nay, Tô Việt có ca trực, hơn 6 giờ tối La Mân suốt một ngày chơi điện tử cảm thấy nhàm chán, quyết định đi nhà ga tìm Tô Việt, nhưng khi hắn tới nơi lại phát hiện Tô Việt không ở đó.

“Trương Tỷ, Tiểu Tô đâu?” Bởi vì thường đến nhà ga tìm Tô Việt chơi, Trương Tỷ đều dần dần không hề sợ hãi La Mân nữa, ngược lại mỗi lần đều rất nhiệt tình cùng hắn nói chuyện.

“Tiểu Tô? Không phải là ngươi tìm đi rồi sao?” Trương Tỷ nghi hoặc nhìn La Mân, “Vừa rồi có hai người đến đây, nói là ngươi kêu bọn họ tới tìm Tô Việt mà? Như thế nào không phải ngươi?”

La Mân nhíu mày “Không a, ta sao lại không biết có chuyện này?”

Trương Tỷ ngạc nhiên nói “Ta xem bọn hắn trên vai cũng giống ngươi, đều có hình xăm, chẳng lẽ không phải bằng hữu của ngươi sao?”

“Nguy rồi.” La Mân quát to một tiếng, đột nhiên nhớ tới ngày đó, ánh mắt Vương ca nhìn Tô Việt, ở thành nhỏ này, Vương ca có thể xem như là nhân vật nổi tiếng với những lời không hay, năm 82 hắn bởi vì một người nam nhân mà ngồi tù hai năm, mọi người đều nói, hắn thích chơi nam nhân, nhất là nam nhân xinh đẹp. Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà La Mân không muốn gia nhập vào bang phái hắn.

La Mân tâm hoảng ý loạn chạy ra ngoài, hắn biết Vương ca thường xuất hiện ở phòng trà “Hoa hồng đỏ”cũng là đại bản doanh của hắn.

Lúc La Mân vọt vào phòng trà, người đến khiêu vũ rất ít, hắn liếc mắt một cái liền thấy Tô Việt gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị ngồi trên ghế sa lon bên cạnh sàn nhảy, đối diện, không phải Vương ca là ai?

“Tô Việt, con mẹ nó ngươi tự nhiên chạy đến nơi đây, cũng không nói cho ta một tiếng, không phải ta nói rồi sao, buổi tối đến nhà Hạ Hà chơi game mà?” La Mân hùng hùng hổ hổ tiêu sái qua đi, một phen kéo Tô Việt “Tiểu Hà tìm chúng ta hơn nữa ngày, ngươi còn có thể đi không?” Nói xong, hắn hướng Vương ca nở nụ cười cười “Vương ca, thật có lỗi, chúng ta còn có việc, xin phép đi trước.”

Tô Việt gặp La Mân đến đây, trong ánh mắt đầu tiên là sáng ngời, sau đó lập tức lại ảm đạm.

“Chậm đã, tiểu Tô là khách ta mời đến, còn không có hảo hảo chiêu đãi, tại sao có thể lập tức bước đi được chứ.” Vương ca cười cười “Tiểu La nếu đến đây, cũng cùng nhau ngồi đi.”

La Mân cường chống “Không ngồi, Vương ca, chúng ta có hẹn, người ta vẫn chờ, lần sau đi, có dịp chúng ta lại đến chơi.”

Vương ca cười cười, nhìn về phía Tô Việt “Ngươi sao? Cũng không muốn ở lại chơi à?”

Tô Việt bình tĩnh nói “Đa tạ chiêu đãi của ngươi, chúng ta quả thật có hẹn.”

Vương ca hút một hơi thuốc lá “Vậy sao, các ngươi đi thôi, bất quá, tiểu Tô, nhớ rõ lời nói của ta.”

Tô Việt rũ xuống ánh mắt, đụng đụng cánh tay La Mân ý bảo nói “Đi thôi.”

La Mân một phen nhanh nắm chặt tay Tô Việt, lòng bàn tay đều là mồ hôi “Chúng ta đi, hẹn gặp lại.”

Chờ vừa ra “Hoa hồng đỏ “, Tô Việt mạnh mẽ giật tay ra khỏi La Mân, nghiêm mặt đi nhanh về hướng nhà ga.

“Tô Việt ngươi chờ ta một chút, ngươi làm sao vậy? Tên khốn đó có làm gì với ngươi không?” La Mân kích động đuổi theo lại đây.

Tô Việt không để ý đến hắn, lập tức đi tới, La Mân bị sự im lặng của hắn làm cho khó chịu, thật sự nhịn không được, một tay giữ chặt hắn “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta hảo tâm đi cứu ngươi, đến lời ta nói ngươi cũng không thèm quan tâm, hắn đã nói gì với ngươi?”

Tô Việt nhớ tới điều Vương ca vừa mới nói với mình đã cảm thấy bực bội, hắn lạnh lùng nhìn La Mân “Ngươi thật khiến người ta ghê tởm, người như vậy lại đi làm tình nhân của người khác, ngươi thích nam nhân sao?”

La Mân mở to hai mắt nghe không hiểu Tô Việt muốn nói gì “Ngươi nói cái gì a? Ta làm tình nhân của ai?”

Tô Việt phẫn nộ nói “Chính cái tên mặt đen kia, hắn nói ngươi là tình nhân của hắn, còn nói ngươi thích nam nhân, còn nói ta không được quấn quít lấy ngươi.”

La Mân mặt lập tức đỏ lên, phẫn nộ đến độ ánh mắt đều đỏ “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta khi nào làm tình nhân của hắn chứ? Ngày đó đánh nhau ngươi cũng thấy mà, hắn là muốn ta nhập bọn, ta không vào, làm sao lại thành tình nhân của hắn? Ai nói cho ngươi biết, ta biến thái thích là nam nhân?”

Tô Việt đứng ở nơi đó, cúi đầu không nói lời nào.

La Mân phẫn nộ giống như một con sư tử bị bại trận, mở miệng rống to.

Đột nhiên Tô Việt xì một tiếng nở nụ cười, La Mân giận dỗi nói “Có cái gì buồn cười sao.”

“Đùa ngươi thôi, ta biết, ngươi không phải tình nhân của hắn mà, ngươi tại sao có thể làm chuyện ghê tởm như vậy đúng không.” Tô Việt thấy La Mân phẫn nộ thành như vậy, trong lòng đã có chút cao hứng, hắn cười hì hì nhìn La Mân “Ta đói bụng, ngươi mời ta ăn cơm đi.”

La Mân ngẩn ra, vạn phần bất đắc dĩ thở dài một hơi, “Bị ngươi hù chết nha. Đi thôi, ta mời ngươi ăn cơm. Tốt rồi, tự nhiên lại bị cái tên vương bát đản biến thành như vậy.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại hơi nhói đau vì bị Tô Việt nói mình biến thái cùng ghê tởm, chính mình có lẽ thật sự là biến thái, vừa mới nghe nói Tô Việt bị Vương ca mời đi, tâm trí đã hoảng loạn, giống như bảo bối quý giá của mình bị người khác đoạt đi vậy, phẫn nộ đến độ muốn giết người. Chẳng lẽ ta đối với hắn, sinh ra ý nghĩ khác thường sao?

Tô Việt bực bội cũng không phải vì những lời kia, thật sự lời Vương ca nói cũng không phải như thế, hắn nói “Tiểu Tô, nghe nói ngươi ở trong này không có người thân, về sau có chuyện gì có thể tới tìm ta. Mặc kệ nói như thế nào, ở cái chỗ này, bọn họ cũng nể mặt ta một chút.”

“Tiểu La đứa bé kia thật bứơng bình, ta có nghe người ta nói, có thể hắn không biết, bạn gái hắn Tiểu Lệ là cháu ngoại của ta, cho nên ta mới để cho hắn tự tung tự tác, ngươi nếu gặp hắn, hảo hảo nói với hắn, đi theo ta sẽ không thiệt thòi cho hắn đâu.”

Tô Việt lạnh lùng nói “Những lời này ngươi tự mình nói với hắn a, sao lại nhờ ta truyền lời.”

Vương ca đột nhiên nở nụ cười “Kỳ thật Tô Việt, ngươi có điểm giống ta thời tuổi trẻ, ngươi không biết là chúng ta đều cùng một loại người sao?”

Tô Việt giật mình, Vương ca trên mặt đột nhiên chợt hiện ra một tia giảo hoạt “Ngươi chẳng lẻ không cảm thấy mình và người khác có cái gì bất đồng sao?”

Tô Việt trấn định nói “Ta không biết ngươi đang nói cái gì?”

Vương ca hơi hơi nheo lại ánh mắt “Ngươi rõ ràng ta nói đến cái gì.” Nói xong lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.

Tô Việt chậm rãi cúi đầu, từ từ thay đổi sắc mặt.

Là cái gì? Là cái gì làm cho hắn cùng bọn họ bất đồng, Tô Việt ánh mắt dần dần khủng hoảng, hắn là có một bí mật mà không thể để cho người khác biết đến, không thể, bằng không bọn họ sẽ khinh thường hắn, không, hắn không có bí mật.

Nhất là La Mân, càng không thể để cho hắn phát hiện mình có một bí mật kinh khủng như vậy, nếu không, hắn ngay cả một người bạn cũng mất, sẽ giống trước kia chính mình gặp phải, hắn thật sự không muốn bị như thế lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.