Giữa Hè

Quyển 1 - Chương 27



Nhà Tiểu Lệ ở khu biệt thự thành đông, mặc dù là thành nhỏ, nhưng những căn biệt thự ở nơi này rất nguy nga, cao hai tầng xây dựng theo kiến trúc châu Âu, mỗi nhà đều có hoa viên riêng biệt, với đủ loại cây cảnh đắt tiền.

La Mân vẫn là lần đầu tiên đến nhà Tiểu Lệ, cha mẹ Tiểu Lệ từ trước đã rất không thích gặp La Mân. Họ cảm thấy được hắn chỉ là một tên nhóc mới tốt nghiệp trung học lại ở bên ngoài gây sự lung tung, chẳng có gì tốt đẹp cả, từng nghiêm lệnh cấm Tiểu Lệ cùng La Mân tiếp xúc. La Mân cũng rất tức giận, cảm thấy được bọn họ xem thường mình. Nhưng hôm nay, hắn lại cảm thấy được lúc trước cha mẹ Tiểu Lệ kiệt lực phản đối là đúng, hắn thậm chí cảm kích hai người kia chán ghét mình như vậy, có lẽ hiện tại có ý niệm trong đầu như vậy thực đê tiện, nhưng hắn quả thật may mắn vì mình với Tiểu Lệ chưa đề cập đến chuyện kết hôn.

La Mân trước khi đến cũng hơi có chút do dự, không biết vì cái gì Tiểu Lệ lại muốn nói chuyện tại nhà của nàng, phải biết rằng cha mẹ nàng thực không thích mình mà, chẳng lẽ là, nàng đã thuyết phục được cha mẹ rồi, chính thức muốn gặp mình? La Mân thấy hoảng sợ với ý niệm trong đầu này, không khỏi lo lắng, nếu nói vậy, việc mình nói chia tay không phải càng khó hơn sao.

Hắn bước đi hơi chần chừ, do dự không biết có nên vào hay không, đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng cười thanh thúy từ trên ban công lầu hai vang lên “Ngốc tử, ngươi như thế nào còn không tiến vào, yên tâm đi, ba mẹ ta đều không ở nhà.”

La Mân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Lệ mặc một chiếc áo sơmi vàng nhạt ngắn tay, quần sort màu trắng, đứng ở lầu hai ban công nhìn mình cười thật tươi.

La Mân lúc này mới hơi thả lỏng mình, đi vào nhà của nàng.

“Có muốn uống chút gì không?” Tiểu Lệ đi xuống lầu, cười cười đi vào phòng bếp.

“Ta không khát, ngươi đừng vội.” La Mân từ lúc vào nhà Tiểu Lệ, đã cảm thấy cả người trở nên không được tự nhiên, mắt thấy Tiểu Lệ cười kiều mị động lòng người vội vàng chiêu đãi chính mình, không khỏi có chút khẩn trương.

“Nếu không, uống chút bia nha, ngươi biết không? Hôm nay là sinh nhật ta hai mươi tuổi.” Tiểu lệ cười quay đầu lại.

“Sinh nhật ngươi?” La Mân ngạc nhiên nói, sinh nhật của nàng không phảil à mùa xuân sao? Tại sao lại thành mùa hè.

“Ngươi không biết hả? Ha ha, thật sự, hôm nay mới thật sự là sinh nhật ta, sinh nhật âm lịch.” Tiểu Lệ cười cầm hai phần bia đi ra “Đến, uống một chút với ta đi.”

La Mân không có đón, mà là lấy một loại ánh mắt rất nghiêm túc nhìn nàng “Tiểu Lệ, hôm nay ta tới là muốn nói chuyện của chúng ta.”

“Ta biết ngươi muốn nói cái gì.” Tiểu Lệ ngay lập tức cắt ngang lời hắn “Ngươi là định nói cho ta biết, ngươi muốn chia tay với ta đúng không? Ngươi đã yêu người khác.”Ánh mắt nàng dừng ở La Mân, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc “Nếu, ta nói không thì sao.”

La Mân nhất thời có chút hít thở không thông, lẽ ra hắn phải sớm nghĩ đến, Tiểu Lệ thông minh như vậy, làm sao mà không nhìn ra những dao động trong cảm xúc của mình, từ lúc hắn yêu Tô Việt tới nay, hắn cùng Tiểu Lệ liên hệ liền càng ngày càng ít, nàng lại như thế nào nhìn không ra.

La Mân có chút khó khăn mở miệng “Thực xin lỗi, đúng là ta định nói chuyện đó, chúng ta cùng một chỗ không thích hợp.”

Tiểu Lệ trong ánh mắt dấy lên lửa giận dày đặc, nàng cười lạnh một tiếng “Lúc trước khi ngươi theo đuổi ta ngươi nói như thế nào? vĩnh viễn chỉ yêu một mình ta, nhưng mà, còn chưa hơn nửa năm mà, ngươi liền đã đổi sang người khác? La Mân, tình yêu của ngươi thật không đáng giá gì hết.”

La Mân cúi đầu, cảm thấy được mình quả thật rất vô trách nhiệm, nếu sớm biết mình sẽ yêu Tô Việt, hắn không bao giờ đi trêu chọc Triệu Tiểu Lệ.

Tiểu Lệ thấy hắn không nói lời nào, ngữ điệu không khỏi chậm lại, nhẹ nhàng mở miệng nói một cách ưu thương “La Mân, ngươi thật sự không thương ta sao? Ngươi thật sự đã yêu người khác?”

La Mân nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, cho dù trên thế giới này nhất định phải có một người bị tổn thương, nhưng tuyệt đối cũng không phải là Tô Việt, “Đúng vậy, ta quả thật đã yêu người khác.”

Tiểu Lệ nghe xong lời của hắn, hai tay che mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống “Ngươi tại sao có thể, ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy.”

La Mân bối rối nghĩ muốn đưa tay an ủi nàng, nhưng tay mới giơ lên một nửa lại rụt trở về, nếu đã nói đến đây rồi, không bằng đem hết thảy nói ra hết, nếu nàng muốn hận, vậy cứ để nàng hận đi.

“Thực xin lỗi, ta biết mình rất có lỗi với ngươi, ngươi nếu muốn đánh ta, muốn mắng ta, ngươi cứ việc mở miệng, cứ việc động thủ, ta tuyệt đối không nói nửa lời.” La Mân hiện tại duy nhất cảm thấy may mắn chính là mình chưa làm gì Tiểu Lệ, bằng không, hắn nghĩ muốn chia tay hoàn toàn rất khó.

“Quên đi, gượng ép cũng chẳng được gì, ngươi đã không muốn cùng ta một chỗ nữa, ta kiên quyết giữ ngươi lại cũng không có ý nghĩa gì.” Tiểu Lệ buông tay, vẻ mặt mang theo ưu thương nói không nên lời, nàng gật gật đầu “Bất quá, ta có cái ước muốn cuối cùng, ngươi có thể cùng ta mừng sinh nhật hai mươi tuổi được không? Qua hôm nay, chúng ta trong lúc đó sẽ không còn liên hệ gì nữa, coi như là người xa lạ.”

Ánh mắt của nàng u oán, mang theo nhè nhẹ cầu xin, dù sao cũng là cô gái mà mình từng thích, La Mân thật sự không thể nào cự tuyệt, chỉ phải nói “Ta không thể trở về quá muộn, chỉ có thể ở lại trong chốc lát có được không?”

Tiểu lệ nín khóc mỉm cười nói “Được, ta biết bác trai trong bệnh viện còn cần ngươi chiếu cố mà, yên tâm, chúng ta chỉ uống một phần bia thôi, uống xong, ngươi bước đi, hơn nữa, ba mẹ ta mười giờ sẽ trở lại, gặp ngươi ở chỗ này, còn không xé xác ta a.”

La Mân lúc này mới yên lòng lại, Tiểu Lệ đề nghị đến ban công lầu hai vừa uống bia vừa nói chuyện phiếm, La Mân dĩ nhiên đồng ý. Muốn tới ban công lầu hai phải đi ngang qua phòng ngủ Tiểu Lệ, La Mân đi theo nàng lên trên ban công, Tiểu Lệ tay cầm 2 phần bia đặt trên bàn tròn.

“Yên tâm, chỉ uống một phần thôi, ta biết tửu lượng của ngươi mà, tuyệt đối sẽ không ép ngươi uống say đâu.” Tiểu Lệ cười nhìn vẻ mặt La Mân có chút do dự.

La Mân nhìn nhìn phần bia kia, quả thật cũng không nhiều, chắc sẽ không say đâu. Thấy nàng mở nắp một chai đưa tới mình, La Mân do dự một chút, nhận lấy “Chỉ một chai thôi a, không được uống nhiều, ngươi là con gái, càng không thể uống nhiều.” Hắn như thế nào chưa bao giờ biết, Tiểu Lệ cư nhiên còn có thể uống rượu.

Tiểu Lệ cười mở ra một chai khác “Đã biết, nhiều chuyện quá, đến, mừng sinh nhật ta hai mươi tuổi, cụng ly.” Nàng giơ cao chai bia trong tay, nói.

La Mân cùng nàng chạm một cái, uống ngay một hơi.

“Nói một chút đi, ngươi mà ngươi thích kia, đến tột cùng so với ta tốt hơn ở điểm nào? Ta thật sự rất ngạc nhiên.” Tiểu Lệ giống như đã muốn không thèm để ý chút nào hỏi.

“Nói thật, ta cũng không biết.” La Mân thấy nàng cư nhiên có thể bình tâm tĩnh khí đàm luận với mình về người mình thích, không khỏi cũng cảm thấy hơi hơi ngạc nhiên, còn nói một cách thẳng thắn như vậy nữa.

“Nàng chắc xinh đẹp hơn ta phải không?” Tiểu lệ chua xót hỏi.

“Không, hắn không có đẹp hơn ngươi.” La Mân nói đến Tô Việt ánh mắt không khỏi trở nên nhu hòa.

“Ôn nhu hơn ta sao?” Tiểu lệ ghen tị, vẫn tiếp tục truy vấn.

“Ngược lại thì có, hắn rất bướng bỉnh khó chịu.” La Mân mỉm cười.

“Vậy ngươi đến tột cùng thích nàng cái gì?” Tiểu lệ có chút tức giận, cô gái như thế làm sao lại tốt hơn mình chứ.

“Nếu ta biết ta vì cái gì thích hắn thì tốt rồi, chính là, bản thân ta cũng không biết.” La Mân nhớ tới Tô Việt, trên mặt không khỏi toát ra nụ cười ôn nhu, người kia, ai, nhớ tới đã cảm thấy thực hạnh phúc.

“Khi nào thì có thể cho ta gặp nàng được không? Ta đặc biệt muốn gặp nàng, nhìn xem nàng đến tột cùng có điểm nào tốt hơn ta, cư nhiên chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đem bạn trai của ta đoạt đi rồi.”

La Mân nghe xong những lời này của nàng, vẻ mặt trở nên hơi hơi ảm đạm, nếu, nếu như có thể nói ra hết cho toàn bộ thế giới biết thì tốt biết mấy, thế nhưng, hiện tại, hắn vẫn không thể cùng Tô Việt thản nhiên đứng dưới ánh mặt trời yêu nhau, đúng vậy, mọi người sẽ nói như thế nào? Bản thân mình cố nhiên không sợ bị thương tổn, nhưng còn Tô Việt, không được, hắn không thể để cho Tô Việt bị bất cứ người nào tổn thương đến hắn cho dù là một lời nói.

Thấy La Mân không lên tiếng, Tiểu Lệ biết trong lòng hắn không muốn, không khỏi vừa hận vừa giận, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra biểu tình thoải mái “Quên đi, không muốn dẫn nàng cho ta gặp mặt cũng được, đừng nói về bạn gái mới của ngươi nữa, đến, hôm nay là sinh nhật ta, phải lấy ta là việc chính. Cụng ly.”

La Mân áy náy cười cười, giơ ly bia trong tay lên chạm nhẹ vào ly bia trong tay Tiểu Lệ, uống một hớp lớn.

Uống đến một nửa thời điểm, La Mân cảm thấy hơi men dường như bốc lên càng nặng, đầu có chút chóang váng, hắn ra sức lắc lắc đầu, sẽ không a, chính mình uống năm, sáu chai như vậy cũng sẽ không say, hôm nay mới uống một

chai, chẳng lẽ lại say sao? Có thể nào là gần đây một thời gian ngắn bận quá, không thường xuyên uống rượu nên mới vậy sao?

“Ngươi không sao chứ? Nếu không, chúng ta cũng đừng uống tiếp nữa.” Tiểu Lệ cũng phát hiện hắn không ổn, ân cần hỏi.

“Không có việc gì, có thể gần đây không thường uống, đầu hơi choáng một chút.” La Mân cười nói.

“Vậy, nếu không, cũng đừng uống nữa.” Tiểu Lệ do dự nhìn chai bia “Còn một chút, cũng không tính cái gì.”

La Mân thấy nàng biểu tình có chút thất vọng, không khỏi trở nên mềm lòng, dù thế nào ngày mai mình cùng nàng cũng không còn quan hệ gì, người ta muốn lần cuối cùng mừng sinh nhật với mình, nói cái gì cũng muốn đạt thành a, mới uống một nửa liền chạy trốn, cũng thật sự không hay quá, vì thế mạnh mẽ nói “Không có việc gì, ta đi WC.”

La Mân dùng nước lạnh phát vào mặt mình, cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Ngươi thật không có sao chứ? ” Tiểu Lệ thân thiết nhìn mặt hắn hơi hơi đỏ lên.

La Mân cười gượng gạo “Không có việc gì, có thể lâu lắm không uống nên vậy đó.”

Tiểu Lệ hé miệng cười khẽ “Không thể tưởng được đường đường một La Mân được xưng uống mười chai không say, cũng có lúc không thể uống ha, còn một chút như vậy, chúng ta uống cho xong, ngươi quay về bệnh viện đi thôi.”

La Mân ngẫm lại, quả thật cần phải đi, thứ nhất giờ cũng đã hơi trễ, thứ hai nữa là mình dường như là thật không thể uống tiếp, nhưng mà nếu không uống hết chút còn lại này, quả thật rất mất mặt, dù sao uống xong cũng đi rồi, không khỏi rõ ràng nói “Được rồi, uống xong ta liền đi.”

Cầm lấy trên bàn phần bia còn lại uống sạch sẽ.

Tiểu lệ cũng uống hết phần bia trong tay mình, cười quơ quơ chai bia trống rỗng “Hôm nay ta thật cao hứng, La Mân, chúc ngươi hạnh phúc.”

La Mân cười nói thanh “Cám ơn.” Rầm một tiếng liền ngã trên mặt đất, dọa Tiểu Lệ hoảng hồn nhảy dựng.

“Ngươi làm sao vậy? Uy, không phải là uống chút bia như vậy liền thực say à?” Nàng cố sức đỡ La Mân đứng lên, ân cần hỏi “Ngươi thế nào? Không có việc gì đi?”

La Mân chỉ cảm thấy đầu của mình quay mồng mồng, ánh mắt không mở ra được, hắn ra sức mở to mắt, mặt nhăn khẩn mày “Thực xin lỗi, hôm nay mất mặt, phiền ngươi dìu ta tới cửa, ta đón taxi trở về.”

Tiểu Lệ vội vàng nói “Như vậy sao được chứ, lỡ như ở trên đường xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Như vậy đi, ngươi đến giường của ta nằm trong chốc lát, chờ khỏe lên một chút rồi ngươi hãy đi.”

La Mân vừa định lắc đầu, đã cảm thấy trong bụng nhộn nhạo, nhất thời nhịn không được nôn trên mặt đất.

Tiểu Lệ càng không yên lòng để cho hắn đi, đợi hắn nôn sạch sẽ, nửa tha nửa dìu đưa hắn tới trên giường của mình, dọn dẹp sạch sẽ những thứ hắn vừa nôn ra.

La Mân trong lòng rõ ràng cảm thấy không ổn, chính là thân thể cũng không nghe đại não chỉ huy, mềm nhũn nằm ở nơi đó không thể động đậy, mà càng làm cho hắn không nghĩ tới chính là, lúc này, một trận nóng cháy dần dần từ dưới dâng lên, chậm rãi rơi vào lan ra toàn thân, ngay cả hô hấp đều trở nên nóng bỏng hơn.

Ban đầu ánh mắt hắn nhìn về phía Tiểu Lệ còn rõ ràng, nhưng dần dần, đầu óc trở nên mơ hồ, trước mắt người nọ dường như là Tiểu Lệ, lại dường như không phải, dần dần, mặt người nọ liền biến thànhTô Việt.

“Tiểu Việt.” Hắn cúi đầu gọi một tiếng, chỉ cảm thấy nhiệt kia càng ngày càng nóng chính mình dục hỏa cao vút đứng lên, mặt của hắn càng trở nên hồng nhuận mồ hôi từng giọt rơi xuống dưới.

“Tiểu Nguyệt? Đó là tên cô gái ngươi thích sao?” Lúc này, mắt thấy mục đích của chính mình dần dần thực hiện, trên mặt Triệu Tiểu Lệ rốt cục toát ra nụ cười đắc ý, tên ngốc này, rốt cục vẫn nằm trong tay nàng.

Nàng đi đến bên giường, mỉm cười, với tay tắt ngọn đèn, chậm rãi cởi bỏ đi y phục của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.