Hương vị của cuộc sống, chính là có ngọt, có bùi, có vui vẻ, mà cũng có đau khổ đắng cay….
Thế gian vạn vật đều có hương vị. Đôi khi nhìn không ra, nghe không thấy, nhưng người ta vẫn có thể dùng tâm để minh bạch, dùng tinh thần để quán triệt.
Mà giờ phút này, Thích Thiếu Thương cảm giác được một loại hương vị thực hung ác.
Do vậy, ngay trong khoảnh khắc người phía sau cầm một thanh gậy gỗ lao đến, giáng xuống người hắn, thân thể hắn đã nhanh chóng có phản ứng, giơ cao tay ngăn chặn.
Vẻ mặt kẻ tập kích lộ ra một tia tàn nhẫn đắc ý. Cư nhiên dám dùng tay chặn sao?
Nhận một gậy này, người không tàn cũng sẽ phế đi!
Khả nhưng tiếu ý còn chưa tán, phút chốc hắn đã ngã xuống.
Phải biết rằng Thích Thiếu Thương làm hình cảnh lâu năm như vậy không phải chỉ là hư danh. Mà ngoại hiệu Cửu Hiện Thần Long kia cũng chẳng tự nhiên mà có.
Trong khoảnh khắc hiểm nguy, Thích Thiếu Thương liền đã nhanh chóng minh bạch được lấy trứng chọi đá thế này là phi thường sai lầm, vì vậy liền thuận thế hạ xuống một cước, nhằm làm chậm tốc độ tấn công của người kia.
Khả nhưng, tất cả đều chỉ là bắt đầu……….
Từ sau lưng đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí thực mãnh liệt hướng Thích Thiếu Thương công tới.
Thích Thiếu Thương nghiêng đầu tránh né. Một thanh đao dài khoảng hơn một thước sáng lóa vừa vụt sượt qua chỗ hiểm, kéo theo một trận mao cốt tủng nhiên.
Nhất côn, kinh tâm.
Nhất đao, động phách.
Nguyệt quang trên cao tựa như không muốn thấy cảnh huyết vũ tinh phong, đã sớm ẩn thân vào tầng mây, làm cho thiên không hiện tại rơi vào một mảng hôn ám mờ mịt.
Dựa vào ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn phía xa, Thích Thiếu Thương lăng lăng nhìn hai người kia, uy nghiêm hỏi:
“Các ngươi là ai, có biết tập kích hình cảnh là tội rất lớn hay không?”
Người thanh niên mang gậy kia cũng nhìn lại hắn, có vẻ như niên kỷ còn chưa lớn lắm, khả nhưng từ ánh mắt cậu phát ra một đạo tinh quang ngoan độc không hề tương xứng với tuổi tác.
Người cầm đao là một cô gái tóc ngắn môi đỏ, cả người cũng đượm vẻ dã tính cùng bừa bãi.
Thanh niên kia lặng yên không nói gì, nhưng cô gái kia giơ đao lên nhằm thẳng vào Thích Thiếu Thương, dùng hành động thay cho câu trả lời.
[ Lão thiên a, đây là cái loại thế đạo gì chứ. Nữ nhân lại càng hung tàn hơn nam nhân sao!]
Đao phong tiến gần trong gang tấc, thân mình Thích Thiếu Thương đột nhiên chuyển động thực nhanh…. Hai chân hạ xuống, nghiêng người né tránh. Tay trái nhanh chóng chế trụ tay cầm đao của cô gái kia, mượn lực vươn người dậy, tay còn lại chém hạ về phía cổ nàng.
Người thanh niên cầm gậy thấy vậy, liền lao đến tấn công hắn, nghĩ muốn giải vây cho cô ta.
Thích Thiếu Thương chỉ còn cách ngừng động tác đang đánh tới nàng. Thân thủ bắt lấy chuôi đao trên tay nàng chống đỡ với thanh gậy nhằm vào mình, sau đó thuận thế mãnh liệt dùng sống đao tấn công cậu thanh niên.
Một kích này, cơ hồ làm đã cho cậu chấn động không nhẹ, gậy rơi khỏi tay.
Khả nhưng, cô gái kia cũng không trì hoãn động tác, liền nhanh chóng hướng Thích Thiếu Thương tái động thủ.
Từ khi sinh ra đến giờ, đời này Thích Thiếu Thương hắn là lần đầu tiên bị nữ nhân cắn, lại còn cắn thực ngoan thực nặng đến như vậy.
[TMD! Hôm nay cuối cùng cũng được kiến thức loại vũ khí thứ tám này!]
(Nguyệt: TMD: … ca ca đang chửi đó ^^~)
Hắn liền không nghĩ ngợi, huy tay đánh về phía nàng. Khả nhưng cô gái kia cũng không thèm né tránh, ngược lại còn thẳng lưng ưỡn ngực nghĩ muốn chịu đựng.
Thích Thiếu Thương hoảng hốt, bất đắc dĩ thu tay lại. Tất nhiên, hắn cũng không xem việc nghênh địch là đùa giỡn, vẫn đang vô cùng cảnh giác.
Chính là, không biết có phải mình do hoa mắt hay không, Thích Thiếu thương thế nhưng cảm thấy nữ tử đối diện đang hướng hắn tươi cười.
Nụ cười mị đến quỷ dị!
Trong lòng hắn, có một đạo thanh âm vang lên:
[ Không ổn….]
Chỉ là, rốt cuộc cũng đã chậm.
Một mảng phấn trắng chụp xuống đầu hắn. Nhất thời, đôi mắt như rơi vào liệt hỏa nóng rực, đau đến tận phế phủ.
Cả người Thích Thiếu Thương dường như bị cơn đau này biến thành trạng thái hoảng hốt, bên tai vang lên thanh âm đao phong vụt tới, nhưng đã không thể né tránh!
………………………………………
[ Là ai?]
Trong bóng tối, có một loại cảm giác ai đó đang chắn trước người hắn.
[Đến tột cùng là ai?]
[Không phải địch nhân !]
Bởi vì Thích Thiếu Thương có thể cảm giác giữa mảng mơ hồ hỗn loạn trước mặt, hơi thở người kia cư nhiên lại mang theo một tia ấm áp.
Là ấm áp của sự giải thoát.
Thích Thiếu Thương đột nhiên khiếp sợ đến mức không thể nói nên lời, bởi vì hắn dường như đã nhận ra được người trước mặt này là ai.