Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh

Chương 1: Chương 1




Cửa tiệm Greenery, 8 giờ sáng.
Tôi uể oải ngáp một cái to tướng, hận trời sinh tôi sao còn sinh ra toán học.
Số là chị kế toán của tiệm xin nghỉ về quê đã một tuần, mà bọn nhân viên ngốc xít của tôi thì đứa là sinh viên đi làm thêm không có thời gian, đứa thì cũng dốt toán không kém gì chủ.

Thế nên tối hôm trước tôi đành phải lê lết tấm thân tàn tạ qua hết dãy số này đến dãy số nọ.

10 giờ tối, tôi hừng hực khí thế bày sổ sách máy tính ra, có vẻ cũng không khó lắm.

Đấy là cho tới khi tôi nhận ra nãy giờ mình quên nhân số lượng mà chỉ cộng mỗi giá tiền.

Làm lại.
11 giờ đêm, khi tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn thỏa thì máy tính bỗng dưng ngất xỉu, sập nguồn, mất file.


Làm lại.
12 giờ đêm, tôi đánh mất ý thức, các chữ số trên màn hình cứ múa loạn cả lên làm tôi cảm giác như mình sắp thăng vậy.

Mà sau đấy thì tôi "thăng" thật.

Đến khi mơ màng tỉnh dậy thì đã là chuyện của 6 giờ sáng ngày hôm sau.

Trước mặt là ngổn ngang sách bút máy móc, cây cối chậu chiếc chưa đâu vào đâu, còn chủ của cái cơ ngơi này là tôi đây trông cũng thảm thương chẳng kém.
Soi mình vào tấm kính trước tiệm, tóc tai bù xù, quầng thâm mắt rõ mồn một, hơn hết là cơn đau ê ẩm lan từ gáy xuống thắt lưng vì tư thế ngủ nằm dài ra bàn không hề được bác sĩ khuyên dùng.

Tôi cảm thấy mình đích thị là một con gấu trúc.

Tất nhiên không phải mấy con béo tròn xinh xắn người ta hay share trên TikTok, mà là một con gấu trúc bị toán học ngược đãi.

Đám nhân viên để ý thấy gấu trúc quạu cọ nhăn nhó cũng tự hiểu ý, không nhào vào đòi tăng lương như thường ngày nữa, đứa nào đứa nấy khẽ khàng rón rén như đi ăn trộm.
Tiếc thay, một vài cánh én không thể làm nên mùa xuân.

Các em tôi dù cố gắng hết sức cũng không thể ngăn nổi số phận biến một ngày tồi tệ của tôi thành cực độ tồi tệ.
Mở hàng cho buổi sáng ngày hôm nay, run rủi thế nào lại là một anh đẹp trai xuất sắc.

Từ khoảnh khắc anh ta bước vào, bọn nhân viên trẻ trâu kia như mới uống hết 10 thùng nước tăng lực, đứa nào đứa nấy trưng ra bộ dạng lao động đến là hăng say, hớn ha hớn hở như vớ được vàng.

Cơ mà các em tôi, tỏ vẻ không quan tâm mà cứ lau đúng một cái kệ ngay cạnh người ta thế thì cũng quá lộ liễu rồi, để anh bắc cái ghế trước mặt khách cho mấy đứa ngồi cho tiện.


Ủa, mà sao không đứa nào ra tư vấn hết vậy?
Mải nhìn đàn em thơ bị nhan sắc mê hoặc, quên béng là cái tiệm này mở ra để tôi kiếm ăn, không phải nhà trẻ.

Bây giờ mà để nhân viên ra tư vấn thì tôi chả hình dung nổi mấy cặp mắt như hổ đói kia sẽ làm ra việc thiếu đứng đắn gì, nên thôi, cứ phải tự thân vận động vậy.
"Dạ chào anh." - Tôi nở một nụ cười thân thiện nhất có thể, khẽ cúi chào rất bài bản bất chấp cái lưng đau nhức - "Không biết là anh có cần tư vấn gì không ạ?"
"Mình mua cây để làm quà cho mẹ, mẹ mình thích màu đỏ." - Anh đẹp trai quay sang nhìn mình, cất giọng chậm rãi.
"Dạ, ừm...!Cô có từng trồng cây trước đó chưa anh nhỉ?"
"Mình không rõ lắm.

Có cây nào dễ chăm sóc một chút không?"
"Vâng anh, em hiểu rồi ạ." - Tôi nhanh nhảu với lấy một chậu cây gần đó - "Theo nhu cầu của anh thì em nghĩ mình có thể chọn mua cây này.

Đây là cây sống đời, rất dễ chăm sóc.

Chỉ cần để ý lượng nước hằng ngày và chọn đúng loại đất thôi ạ.


À, em có thể biết anh tặng quà nhân dịp gì được không ạ?"
"Mình tặng sinh nhật." - Anh đẹp trai đáp gọn ghẽ, sắc mặt có vẻ rất chăm chú muốn lắng nghe tiếp.
"Vậy thì hợp quá rồi.

Loài cây này có ý nghĩa chúc sức khỏe, thể hiện tình cảm chân thành, gắn bó, rất phù hợp để tặng người thân trong gia..."
Tôi chưa kịp dứt câu thì nghe thấy choang một cái ở đằng trước, đành vội vàng xin lỗi anh đẹp trai rồi lao thẳng ra phía có tiếng động.

Lạy trời, đang có mỹ nam ở đây.

Xin đừng có chuyện gì khiến con phải lao ra chiến đấu, lạy trời lạy trời!!!
Ông trời quả không phụ lòng người, lần này tôi không phải lao ra chiến đấu, mà là bị lôi đầu ra.
Cây sống đời:.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.