Giữa Vườn Xanh Có Một Quả Chanh

Chương 21-22



Chương 21


Công tác tư tưởng xong đâu vào đấy, tôi bắt đầu thực hiện bước thứ hai của kế hoạch trong sự cao hứng cực độ của Phương.

Bước một, theo lời nó nói, là "Giải phóng con mãnh thú trong bạn", đã được thực hiện từ tối hôm trước thông qua cuộc đối thoại của bọn tôi.

Nói là đối thoại, chứ phần lớn vẫn là nó thao thao bất tuyệt, cố gắng giúp tôi mở lòng, còn tôi chìm dần vào trong bể suy tư, thỉnh thoảng tặc lưỡi chống chế khi bị nói trúng tim đen.
"Muốn học được thì trước tiên mày phải muốn học trước đã!" - Phương vừa dõng dạc tuyên bố vừa đưa tay nghịch phiến lá của cây thủy tiên trên mặt bàn.
"Nói như nói" - Tôi làu bàu.
"Cứ cái thái độ này, đến lúc ế mốc ra đó đừng có mà ôm chân tao khóc lóc!" - Nó cốc đầu tôi một cái, đoạn nói tiếp.

- "Bước hai, cũng quan trọng không kém: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.

File PowerPoint tao gửi vào email mày rồi đó, từ từ mà nghiên cứu đi em."
"Mày bảo tao...học hết 27 trang chi chít chữ đó hả?"
"Không hề! Nội dung đương nhiên đã được giản lược rồi, còn có 25 trang thôi." - Phương chớp chớp mắt, tỉnh bơ, ôm lấy chậu thủy tiên trên tay rồi bước ra phía cửa tiệm.

- "Hoa xinh quá, chị chôm nhá!"
Sáng đó, Phương chỉ ghé qua tiệm tôi đúng nửa tiếng đồng hồ để phổ biến ngần ấy nội dung rồi vội ra sân bay đi công tác không thấy tăm hơi mất mấy tuần trời, bỏ lại tôi bơ vơ ôm mớ thông tin nó vất vả moi móc được, lẩm nhẩm đọc suốt sáng đêm.

Trong khoảng thời gian ấy, tôi cũng có ghé qua chỗ Phong vài lần, tần suất ngày càng dày đặc.


Chủ yếu vẫn là anh sang chở dù tôi đã cố gắng từ chối hết sức.
Thái độ của mọi người trong tiệm lúc nhìn thấy Phong thực sự có đôi lúc làm tôi cảm thấy nhụt chí kinh khủng.

Cha sanh mẹ đẻ tôi chưa từng gặp người nào có sức hút với con mắt đại chúng như anh, mỗi bước đi đều như được gắn kèm hiệu ứng trái tim ngôi sao cầu vồng bùm bùm chíu chíu vậy.

Cũng từ dạo ấy mà tệp khách hàng nữ của Greenery bùng nổ chưa từng thấy, làm tôi không biết nên buồn hay vui mới phải.
Cơ mà, càng tiếp xúc với Phong nhiều, tôi lại càng bội phục khả năng điều tra của bạn thân mình.

Tất cả những dữ kiện nó cung cấp trong file PowerPoint chỉ có từ chuẩn trở lên, không có lấy một thông tin nào là thừa thãi.

Ngoại trừ lần hẹn đầu tiên ở tiệm bánh Pooh ra, những lần còn lại Phong đều chở tôi ra quán trái cây dầm ngay gần khu chung cư anh ở.

Chủ quán dường như đã quen mặt anh lắm rồi, lúc gọi món cũng chỉ hỏi mỗi tôi.
Chuyện trồng cây trên ban công coi như đã xong về mặt ý tưởng.

Những cái như dán gạch, làm giàn đèn, hệ thống nước, bàn ghế,...thì tôi chỉ giúp Phong liên hệ chỗ quen thân uy tín, còn nhiệm vụ chính của tôi vẫn là mấy bé cây.

"Lần này là làm liều đấy, vì anh thực sự...trồng cây rất tệ."
Một buổi xế chiều ở Greenery, Đức Phong nhìn tôi đầy ái ngại, mở lời.
"Hì hì, không sao anh ạ.

Trồng cây cần nhất vẫn là cái tâm và sự kiên nhẫn.

Cây cối cũng biết cảm nhận cả mà, khi mình dành cho tụi nó sự quan tâm chân thành, tụi nó sẽ tự khắc có nội lực để sống khỏe."
Phong nghe vậy, gật đầu cười, nụ cười đẹp đẽ làm tôi muốn lập tức giữ lại để bổ sung ánh nắng cho mấy bé cây bị Tú Anh bỏ quên ở góc nhà tối hồi đầu tuần trước.

Nghĩ đến lại rầu, đó là những cây đỗ quyên rất đáng yêu, đáng lẽ phải đặt trong một góc lý tưởng để đón nắng dưới mái hiên sân sau, chờ ngày được chuyển đến nhà mới.

Vậy mà con bé nhận đợt cây đó xong lại tiện tay để hết cả thảy vào góc kho chứa dụng cụ phía sau mấy bao đất, đám trẻ trâu với chiều cao trung bình chưa đầy 1,6m đi ngang qua khó mà nhìn thấy được, lại đúng vào đợt tôi bận bịu đi xem cây giống.

Thế là tụi đỗ quyên cứ nằm im lìm ở đó suốt năm ngày trời, từ khỏe mạnh tươi tắn chuyển sang queo quắt hết cả lũ.
Đức Phong dường như nhận ra nỗi buồn phiền của tôi.
"Dạo này em có chuyện gì à?"

"À không, đơn hàng gần đây có chút vấn đề nên là..."
"Anh đã tưởng là tụi mình đủ thân thiết để được nghe em tâm sự nhiều hơn một chút so với thế này đấy."
Lại cái mặt tủi thân này! Anh ta là trẻ lên ba chắc?
Cơ mà, tôi thực sự không có sức đề kháng với Đức Phong phiên bản nhõng nhẽo mới chết chứ.

Tôi mủi lòng, vừa lau lá bàng vừa bắt đầu kể lể trong vô thức.
"Đó, là vậy đó anh.

Em bất cẩn quá, nếu chịu check cam thường xuyên thì đã phát hiện ra sớm hơn rùi.

Giờ mấy bé nó cứ lay lắt, mà đỗ quyên thì đỏng đảnh khó chiều gần chết.

Tụi nó giống như công chúa, tự nhiên bị vứt xó hắt hủi vậy, em không cam tâm chút nào! Thực sự là đíu thể nào chịu nổi, mỗi lần nhìn thấy là một lần đau lòng, con mịa nó chứ đau vãi luôn.

Kí lùm mía huhu..."
Tôi cứ liến thoắng một tràng dài như thế, đến khi nhận ra mình bắt đầu lỡ mồm phun châu nhả ngọc thì đã quá muộn màng.

Anh đẹp trai coi như chứng kiến đầy đủ cung bậc cảm xúc, bụm miệng cười không thành tiếng.
Đầu tôi ong ong, vẳng lại đâu đây tiếng chửi lofi cực chill cực ấm của Phương đin.

Tối hôm qua, giữa lúc đang ngụp lặn trong núi công việc, nó vẫn còn đủ nghị lực để ngoi lên triển khai cho tôi bước ba: "Thập diện mai phục"
dkhoa._.lime: mày hết tên để đặt rồi hả?
dkhoa._.lime: sao cứ nhất thiết phải quất mấy quả tên nghe kiếm hiệp hết sức vậy?
mphuong.tnn: chất xám của chị, chị thích đặt tên kiểu gì kệ chị chứ
dkhoa._.lime: ừ thôi sao cũng được, thế bước này t phải làm gì

mphuong.tnn đã gửi một tin nhắn thoại: "Rất đơn giản, đến khúc này mày phải tấn công từ bốn phương tám hướng cho tao.

Phải tỏ ra mình đang độc thân, à không, mặt mày nó in hằn chữ ế to đùng rồi, cái này khỏi.

Tiếp theo là gợi chuyện để nói, mà phải gãi đúng chỗ ngứa, lựa cái gì người ta hứng thú ấy.

Cái này quan trọng này, mày phải là chính mình, nhưng hãy cố bộc lộ ra những điểm tốt nhất của bản thân, kiểu...tự làm cho mình sáng ngời lên, hiểu chưa em? Thế nhá, lặn tiếp đây nhiều việc quá!!!"
Tôi nghe xong đoạn ghi âm, bị sự nhiệt tình của con bạn thân lay động, tự nhủ sẽ không để nó thất vọng.

Nhưng đến hôm nay thì đâu lại vào đấy, phát ngôn vẫn bừa bãi như cũ.

Thế quái nào nó dặn dò đủ thứ, lại quên dặn tôi tém tém cái miệng của mình lại.

Nếu phải chứng kiến cảnh này, có lẽ nó sẽ thất vọng dữ lắm.

Nhưng biết sao giờ, chính nó cũng bảo tôi phải là chính mình còn gì, những lúc ở cạnh Phong, tôi đã cố gắng giữ quy củ lắm rồi, nhưng con người tôi chính là kiểu lắp núi lửa trong cuống họng, nói năng bậy bạ như vậy đấy, không tài nào gồng được.

.

Chương 22


Tự nhận thức được mình vừa lỡ lời trước khách sộp kiêm crush, tôi vội vàng chữa cháy: "Chết, xin lỗi anh, em lại lỡ miệng rồi. Anh...anh coi như chưa nghe thấy gì được không ạ?"

"Không sao, anh không câu nệ mấy cái này đâu. Nói ra được sẽ thoải mái hơn, đúng chứ?"

Đức Phong đúng là Đức Phong, cười một cái liền làm cho người ta cảm thấy được trấn an ngay lập tức. Tôi còn muốn gỡ gạc thêm chút thể diện, nhưng thôi, nhìn nụ cười này mãi trái tim tôi thực sự không chống đỡ nổi, cứ phải tập trung vào công việc trước mắt đi đã.

Qua vài ngày, phần việc thi công cho khu vườn nhìn chung là đã xong, giờ chỉ còn chuyển cây vào nữa là hoàn tất. Sau khi hì hục chọn chậu, phân loại cây và bảo hộ cành lá cẩn thận, chúng tôi lại mất một lúc lâu nữa để khuân hết tất cả ra xe. Riêng cây chanh to nhất thì sẽ phải đi thêm một chuyến sau cùng nữa. Dù không có thói quen quá để ý đến lựa chọn mua hàng của khách, bé cây này vẫn làm cho tôi khá tò mò. Xét về mức độ cuồng hoa quả của Phong, vị trí ưu tiên ở một góc rộng rãi nhất phải là một cây ăn quả nào đó mới đúng. Vậy mà Phong lại quyết định rước bé chanh xanh về nhà, trong khi tiệm tôi còn đang sẵn rất nhiều cây táo. Nhìn anh cứ đứng tần ngần mãi trước mấy chậu táo ta, nhưng rồi lại đổi ý, tôi càng thấy khó hiểu hơn.

Lúc nghe câu này tôi đã nghĩ gì nhỉ? Có lẽ không nên văng cái câu tục tĩu đó ra ở đây thì hơn. Nếu không phải Đức Phong mới 29 tuổi thì có lẽ tôi đã nghiêm túc điều tra xem có phải anh gặp hiện tượng giống Adachi trong Cherry Magic rồi hay không. Dù sao thì, với đôi mắt thấu tỏ hồng trần, trong một khắc bị ái tình che mờ lối, tôi đã gật đầu đồng ý cái rụp. Kết quả là sáng hôm sau, phải đến cái báo thức thứ tám tôi mới lết được vào nhà vệ sinh. Đã quá trễ để gội đầu, tôi chỉ kịp đánh răng với hai mắt vẫn đang díp lại, vừa súc miệng xong thì chuông cửa cũng vang lên, bước rửa mặt nghiễm nhiên bị bỏ qua.

Thật thảm hại. Đã dặn lòng rút kinh nghiệm sâu sắc sau bao lần xuất hiện xấu xí trước crush, thế mà mèo vẫn hoàn mèo, tôi vẫn trong giao diện tóc rối, mặt sưng, pyjama xanh quả bơ và dép tổ ong ra mở cổng.

Rất may là có vẻ Phong đã quen với sự bầy hầy này của tôi, và rất không may là có vẻ anh cũng quen với việc xuất hiện chỉn chu mọi lúc mọi nơi, quần tây phẳng phiu, chiếc sơ mi xanh nhạt được xắn lên đến khuỷu tay, mọi thứ đều vừa vặn. Tôi nhìn anh, chỉ mong mình hòa tan luôn vào không khí cho bớt nhục, trong khi đó Phong vừa thấy tôi qua chiếc cổng sắt đã mỉm cười, rất tự nhiên bước vào sân như đã quen thuộc nơi này lắm.

Điều duy nhất kéo lại thể diện của tôi lúc này chính là khu vườn buổi sáng sớm thật sự rất đẹp. Đứng từ cổng nhìn vào là khóm đinh lăng xanh tốt, trực chiến để bị vặt liên tục mỗi khi bà tôi làm nem thính. Tiếp đó, bên trái bậc thềm là khu vực cho các bé hoa: vài ba giò lan hồ điệp, thủy tiên, hướng dương, tuyết sơn, cúc họa mi. Dù không quá mê hoa, tôi vẫn cố ý trồng sao cho thời điểm nào trong năm, nhìn ra khoảng sân này cũng sẽ thấy được chút sắc màu, thỏa mãn cái tính ưa sặc sỡ của mình. Dọc lối đi ra sân bên hông nhà là một hàng sen đá, xương rồng, nhất mạt hương tí hon. Có một giai đoạn tôi mê tít mấy chậu cây và đồ trang trí bé bằng bàn tay, cho nên bây giờ hàng chục cái chậu như vậy đã hình thành một quần thể đông đúc nhộn nhịp, nhìn từ trên xuống rất giống ngôi làng bé xíu ẩn náu dưới giàn dưa leo khổng lồ,...nói chung là màu mè.

Hội tụ ở phần sân bên trái này mới thực sự là cơ đồ to lớn đáng tự hào của tôi. Nhìn Đức Phong mở to mắt ngó từ đầu tới cuối vườn, tôi khó nhọc lắm mới kìm được sự kiêu ngạo. Đã nhiều năm nay tôi chẳng ghé vào hàng rau nào, vì ở nhà đã có đủ mặt họ nhà cải, rau muống, mướp, đậu đũa, cà chua, ớt, kinh giới, bạc hà,... Lúc mua nhà, đây là phần tôi tâm huyết nhất, nhà nhỏ chút cũng được, đắt chút cũng không sao, nhưng sân phải bao la, đủ nắng cho mấy đứa xanh lè xanh lét này của tôi bung xõa. Kết quả là sau hai tháng lùng sục, tôi cũng tìm được một căn ưng ý. Nếp nhà lọt thỏm ở một góc, nhường chỗ cho khoảnh sân bao trọn hai mặt, nên sau khi chuyển hết "đội quân" của mình sang thì vẫn còn dư một khoảng đủ để đặt một bộ bàn ghế mây, trồng một cây lựu và một cây chanh nữa mà vẫn còn rộng rãi. Điểm trừ duy nhất là vị trí ở hơi xa cửa tiệm, nên thi thoảng lười, tôi sẽ về nhà bố mẹ tá túc. Hôm đến Pooh cùng với Phong, dù đã lường trước được sự gán ghép của cả nhà, nhưng vì ngại làm phiền anh đi xa, tôi đành chọn cách về nhà cũ. Rõ ràng là ý tốt như thế mà qua bộ não thiên tài của Phong lại trở thành toan tính xấu xa lúc nào không hay.
"Vậy mà lúc trước em chẳng nói cho anh về căn nhà này, không thì anh đã đến thăm để lấy ý tưởng sớm hơn rồi. Em sợ anh vía xấu, sang chơi làm  cây của em bị ốm à?"

*Mịa cái bộ dạng mèo con mếu máo này, muốn đấm lòi kèn ghê chứ, mà cũng đẹp trai vãi. Đậu xanh! Tưởng đẹp trai muốn làm gì làm hả? Tưởng ông đây sẽ thương cảm chắc? Mơ!*

*Mà sao mắt buồn thật chứ, tủi thân thiệt hả ta? Đờ mờ, thế không phải đóng kịch trêu ngươi mình à? Mày làm người ta buồn rồi kìa, xong còn nghi ngờ người ta nữa, sao mà độc địa thế hả Khoa?*

Tôi ôm một bụng suy nghĩ vô cùng ăn khớp nhau ngồi xuống chiếc ghế mây. Phong thấy thế cũng đến bên cạnh tôi. Hai chúng tôi cứ trầm mặc như thế bên gốc cây chanh, hoặc cũng có thể là chỉ có tôi trầm mặc. Bởi vì ít lâu sau, cảm giác trên mặt mình có gì đó mềm mại, tôi ngước lên, bắt gặp Phong đang tỉ mỉ lau vết kem đánh răng còn sót lại bên khóe môi tôi do quá vội. Mắt anh cười hiền dịu, nắng sớm xuyên qua tán cây phủ lên vành tai, bờ vai và sống mũi của anh giống như một bộ lọc được kích hoạt để làm con người ta tan chảy, mặc kệ những câu chữ nên nói nhất, những cảm xúc nên có nhất, tôi lúc đó, chỉ đơn giản là muốn tan chảy.
"Cảm ơn em, làm phiền em sáng sớm thế này ngại quá. Em vào ngủ tiếp đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.