Chương 225 HAI NGƯỜI CHIA TAY ĐÃ NHIỀU NĂM CÒN CÓ THỂ QUAY LẠI KHÔNG?
Mục Sở Từ gật đầu, vẻ chấp thuận, "Được, tối nay anh không có cảnh quay, em biết rồi đấy, đến phòng tìm anh nhé."
"Em..."
Lục Tinh còn chưa kịp nói tiếp, ngón tay Mục Sở Từ đã ấn lên dấu like màu đỏ trên màn hình, làm cô vội mím chặt miệng, hậm hực đổi giọng: "...!Em biết rồi."
Mục Sở Từ nhìn vẻ mặt ấm ức của Lục Tinh, hài lòng thu di động lại cười nói, "Tới bến tàu rồi đấy, cài lại khuy áo rồi hãy xuống xe."
Áo khoác đẹp thế này, ai lại cài cúc kín mít, trông quê chết...
Lục Tinh kéo đại vạt áo khoác lại rồi vươn tay ra định đẩy cửa xe.
Mục Sở Từ nhắc lại lần nữa: "Cài khuy vào."
Lục Tinh hít sâu một hơi, cài lại khuy áo đàng hoàng rồi hỏi, "Được chưa?"
Mục Sở Từ: "Khăn quàng, găng tay, mũ mãng đâu đeo hết vào."
Lục Tinh nhắm mắt, đội mũ, khăn, găng tay mà cô thấy xấu tệ vào rồi ấm ức hỏi: "Giờ em xuống xe được chưa?"
Mục Sở Từ lịch thiệp cười nói: "Xuống đi, đi đường cẩn thận nhé!"
Lục Tinh cố nén không khóc, đẩy cửa xe, ôm túi xách, thận trọng xuống xe, khom người chào tạm biệt Mục Sở Từ rồi mới khẽ đóng cửa lại, đứng bên đường như một người vợ kính cẩn đợi cho xe Mục Sở Từ đi thật xa rồi vừa tháo găng tay, gỡ mũ tháo khăn quàng, soi vào tấm gương trước cửa ga chỉnh lại đầu tóc, rồi thầm lầu bầu: Ngày nào anh ta cũng ăn vận bảnh bao, trông cứ như biểu tượng thời trang, thế mà với mình thì cứ như lão già cổ hủ, sáng nay còn bắt mình mặc quần giữ nhiệt...
Nghĩ tới chiếc quần giữ nhiệt bị ép mặc bên trong quần bò, Lục Tinh lại nghiến răng nghiến lợi chửi thề một chập.
Từ bến tàu điện ngầm đi ra, Lục Tinh băng qua đường, bước vào khu nhà Ngô Đồng.
Vừa đẩy cửa phòng, cô đã thấy trên chiếc bàn kê trước cửa sổ sát sàn có một chai rượu vang và ly rượu.
Tối qua Trần Ân Tứ lại một mình ngồi ngắm đường phố mà uống rượu sao? Tâm trạng không vui à?
Lục Tinh đặt túi xuống đi vào phòng ngủ, cứ ngỡ Trần Ân Tứ còn ngủ, nào ngờ mở cửa ra lại thấy cô đang ngồi trước bàn trang điểm kẻ lông mày.
Nghe tiếng, Trần Ân Tứ quay đầu nhìn ra cửa: "Chào buổi sáng Tinh Tinh."
Lục Tinh quan sát Trần Ân Tứ, thấy không có gì khác thường bèn đáp một câu "chào buổi sáng" rồi bắt đầu cởϊ qυầи.
Trần Ân Tứ giật mình, tay run bắn lên, đầu bút lệch hẳn đi, cô vừa lấy tăm bông lau vừa kinh hãi hỏi như thấy ma: "Lục Tinh Tinh, chị làm gì đấy?"
"Chị chẳng làm gì cả, chỉ cởi cái quần giữ nhiệt quê một cục này ra thôi..." Lục Tinh vừa nói vừa cầm ống quần giữ nhiệt ném thẳng vào thùng rác nhà Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ: "..."
Lục Tinh soi gương ngắm nghía bản thân lại một lượt rồi lo lắng hỏi: "Tối qua em uống rượu à?"
"Vâng, uống một ít." Trần Ân Tứ tô xong son, mím môi lại trước gương.
Lục Tinh: "Em không sao chứ?"
Trần Ân Tứ cười tươi tắn, nhướng mày: "Không sao, chẳng qua ở trong đoàn lâu quá không được uống rượu nên về nhà muốn uống một chút thôi."
Lục Tinh "ừm" một tiếng, không hỏi gì nữa.
Trên đường về phim trường, Trần Ân Tứ chúi đầu vào đọc kịch bản ôn lời thoại, đến đoạn nam chính tỏ tình với nữ chính, cô không kìm được hỏi: "Tinh Tinh, chị nói xem, trong đời thực liệu có người như kịch bản này không?"
Lục Tinh bị Trần Ân Tứ hỏi bất ngờ, ngẩn ra: "Gì cơ?"
Thấy Trần Ân Tứ không nói gì, cô lại không kìm được hỏi: "Ân Ân, người trong kịch bản thế nào cơ?"
Trần Ân Tứ: "Giống như nam chính ấy, sau khi chia tay với nữ chính, vì nhung nhớ không quên nên vẫn một mình một bóng đợi chờ chẳng hạn?" Đọc truyện tại truyendkm.com
Lục Tinh ghé lại đọc lời thoại của nam chính nói với nữ chính: Sau khi em đi, tối nào tôi cũng một mình.
Lục Tinh buột miệng "ồ" lên rồi lắc đầu: "Phim ảnh tiểu thuyết toàn nói nhảm, ngoài đời thường là khi nữ chính quay về thì vợ nam chính đã đẻ đến đứa thứ hai..."
Trần Ân Tứ cười, gập kịch bản lại.
Cô nhìn ra cảnh phố phường đang vùn vụt trôi ngược ngoài cửa sổ thật lâu rồi đột ngột hỏi một câu: "Tinh Tinh, vậy chị nói xem, hai người chia tay đã nhiều năm còn có thể quay về bên nhau không?"
Lục Tinh: "Hả? Sao em tự nhiên lại hỏi câu này?"
Trần Ân Tứ không đáp.
Đường hơi tắc, xe đi lúc nhanh lúc chậm.
Chẳng biết bao lâu sau, Trần Ân Tứ vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, khẽ chớp mắt: "Không có gì, chẳng qua đọc kết cục của kịch bản nên em tiện miệng hỏi thôi."
"Chuyện này em băn khoăn làm gì, đằng nào cũng chỉ là phim..." Ngừng một lát, Lục Tinh như nhận ra gì đó bèn hỏi, "Ân Ân, em đang muốn hỏi đến...!em và Tần Kiết đấy à?"
"Không..." Trần Ân Tứ đáp được một tiếng thì nghẹn lời, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng Tần Kiết và cô gái hôm qua, giọng lạnh hẳn đi, "Em và anh ta không có khả năng ấy đâu."
Lục Tinh còn định gặng "sao lại không có khả năng ấy" nhưng Trần Ân Tứ chẳng cho cô cơ hội, nhoẻn cười chuyển đề tài ngay: "Em hơi đói bụng, lát nữa chúng ta ăn chút gì nhé?"
...
Trần Ân Tứ không nhắc chuyện mình bắt gặp hôm ấy với bất cứ ai.
Tần Kiết gửi tin nhắn cho cô, cô vẫn trả lời như thường.
Cô nghĩ thầm khả năng diễn xuất của mình tốt thật, dù là Lục Tinh ngày ngày ở bên hay Tần Kiết ngày nào cũng tán gẫu qua điện thoại đều không phát hiện ra.
Qua giữa tháng Một, chỉ còn mười ngày nữa là đến Tết, năm mới sắp sang, trong đoàn có không ít diễn viên phải tham gia các chương trình chào năm mới ở các đài truyền hình nên rất nhiều người xin nghỉ, đến Hai mươi chín tháng Chạp, cả đoàn tạm nghỉ quay, ai về nhà nấy, hẹn Mùng Sáu Tết quay lại.
Trần Ân Tứ không nhận được thông báo gì nhưng công ty lại nhận lời tham gia một số hoạt động chào xuân ở vài đài địa phương, vốn là nhận cho các diễn viên khác, nhưng diễn viên đó nhất thời có việc không tham gia được.
Trần Ân Tứ đang ăn trưa với Lục Tinh, nghe chị nhắc tới chuyện này, đột nhiên nói: "Để em đi cho."
Lục Tinh ngạc nhiên nhìn Trần Ân Tứ: "Ba mươi Tết đấy, cũng chẳng được bao nhiêu tiền, còn là chương trình nhỏ...!Em không định đón Tết à?"
Trần Ân Tứ lắc đầu, trả lời nhẹ như không: "Năm nào chẳng có Tết, có gì mà đón, em đóng ‘Sinh mệnh’ không lấy thù lao, đang nghèo rớt mồng tơi đây, giờ có cơ hội kiếm bạc lẻ thì phải kiếm chứ."
Lục Tinh không ngăn cô kiếm bạc lẻ, chỉ nói vẻ khó xử: "Nhưng chị...!chị đã nhận lời người nhà Tết này tới Phuket ăn Tết rồi..."