Chương 238 SỐT
Ăn uống xong xuôi thì đã ba giờ sáng, Trần Ân Tứ sáng dậy sớm, giờ đã buồn ngủ díp mắt, đánh răng rồi quay về phòng ngủ chính ngủ thϊếp đi.
Trái lại Tần Kiết ngủ trên sofa tầng dưới vẫn tỉnh như sáo, vì hôm trước say rượu đã ngủ quá nhiều.
Anh đắp chăn mỏng nằm trên sofa, thỉnh thoảng lại cựa quậy, nghĩ miên man không biết sáng mai phải lấy cớ gì để giữ Trần Ân Tứ lại.
Tết nhất thế này, cô chỉ có một mình, không thể để cô đi được...
Tần Kiết nghĩ mãi đến năm giờ sáng chưa nghĩ ra được cách nào hay, cuối cùng trước khi cơn buồn ngủ ập đến không còn biết gì nữa, anh vẫn đau đáu nghĩ sáng mai nhất định phải tỉnh dậy trước khi cô dậy để tiếp tục nghĩ cách.
Có lẽ tấm lòng muốn giữ chân cô của anh quá chân thành, đã cảm động thấu trời xanh, sáng hôm sau, anh không cần phải viện cớ nữa.
Xưa nay Tần Kiết rất khỏe, cả năm chưa chắc ốm một lần, có lẽ tháng cuối năm này thức đêm quá nhiều, cũng có thể vì hai hôm nay trời lạnh mà anh ra ngoài mặc ít áo, tóm lại ngủ đến tám chín giờ sáng, anh bắt đầu thấy họng khô rang, mũi tịt, cả người nóng bừng lên.
Tần Kiết vốn tưởng mình chỉ cảm xoàng, nên mười giờ cố gượng dậy uống một cốc nước ấm, nào ngờ tới khi nằm lại xuống sofa thì không tỉnh lại nổi nữa.
Trần Ân Tứ ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa mới xuống tầng, còn tưởng Tần Kiết đã dậy từ lâu, nào ngờ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy tấm chăn mỏng rơi dưới đất mà Tần Kiết vẫn ngủ mê mệt.
Cô đi đến gần, khom người nhặt chăn lên, đang chuẩn bị đắp lên người anh mới nhận ra sắc mặt anh khang khác.
Tần Kiết khá trắng, song lúc này lại tái nhợt, đôi mày anh chau lại, ngay môi cũng nhợt nhạt hẳn đi.
Trần Ân Tứ đắp lại chăn cho Tần Kiết rồi giơ tay sờ trán anh, thấy nóng rãy.
May mà lần trước từng băng bó vết thương cho anh nên cô biết chỗ để tủ thuốc, bèn đứng dậy bưng hộp thuốc tới, lấy nhiệt kế ra.
Cô dí nhiệt kế vào trán anh bấm nút, sau tiếng tít, màn hình nhiệt kế hiện lên nhiệt độ: 38.5.
Sốt cao thế này cơ à?
Trần Ân Tứ lấy miếng dán hạ sốt trong hộp thuốc ra, dán cho Tần Kiết rồi bắt đầu lục tìm thuốc cảm và thuốc hạ sốt.
Hơi mát từ miếng dán hạ sốt khiến Tần Kiết tỉnh lại, anh cố hé mắt nhìn Trần Ân Tứ, "Dậy rồi à?"
Nói đoạn, anh định ngồi dậy.
Trần Ân Tứ vô thức định ấn anh xuống, nhưng chạm vào cánh tay anh lại dừng lại, "Anh ngồi dậy được không? Dậy được thì lên tầng nằm đi."
Tần Kiết khẽ gật đầu ngồi dậy, day day huyệt Thái dương vừa nặng vừa đau rồi xỏ dép lê đứng dậy.
Trần Ân Tứ không yên tâm, cầm thuốc đi theo sau anh, trước tiên đưa anh quay về phòng ngủ, để anh nằm xuống giường, đắp lại chăn cho anh tử tế mới xuống tầng rót cốc nước ấm bưng lên.
Nghe tiếng động, Tần Kiết mở mắt ra.
Trần Ân Tứ đặt cốc nước xuống tủ đầu giường, lấy thuốc theo hướng dẫn sử dụng rồi đưa cho anh, "Anh uống thuốc đi này."
Tần Kiết không cầm thuốc mà há miệng ra.
Trần Ân Tứ cũng chẳng thấy có gì không ổn, nhét thuốc vào miệng anh rồi đưa cho anh cốc nước.
Tần Kiết uống hớp nước, nuốt thuốc xuống rồi uống thêm hơn nửa cốc nữa mới lên tiếng nói, "Trong tủ lạnh có sủi cảo đấy."
"Anh không phải lo cho tôi, tôi có phải trẻ lên ba đâu, đói tôi tự tìm được đồ ăn, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Trần Ân Tứ ấn Tần Kiết nằm xuống, thấy anh vẫn chưa chịu nhắm mắt bèn giơ tay vuốt mí mắt anh.
Tần Kiết cười khẽ, không mở mắt ra nữa.
Có lẽ mệt mỏi vì bệnh, cũng có lẽ thuốc đã dần dần phát huy tác dụng, anh ngủ thϊếp đi.
Tuy Trần Ân Tứ không mấy khi làm việc nhà, nhưng cô vẫn biết nấu cháo.
Lúc xuống tầng hấp sủi cảo cho mình, cô tiện thể nấu cho Tần Kiết nồi cháo trắng.
Sau khi vặn nhỏ lửa, cô mới quay lên, thấy Tần Kiết đã hất cả chăn ra, có lẽ vì nóng quá, Trần Ân Tứ bước đến đắp lại cho anh rồi nhớ đến nồi cháo dưới tầng, lại lật đật chạy xuống.
Nấu cháo xong, Trần Ân Tứ cho vào hộp giữ nhiệt, bưng lên phòng ngủ, thấy Tần Kiết lại đã đá chăn ra...
Cô lại đắp lại chăn cho anh, thay một miếng dán hạ sốt khác, thấy anh lại sắp kéo chăn ra, bèn ngồi bên giường trông nom.
Suốt cả buổi chiều, Trần Ân Tứ chỉ chiến đấu với cái chăn.
Tần Kiết ngủ khá lâu, Trần Ân Tứ ngồi trông bên cạnh, nhìn gương mặt anh khi ngủ, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới vài chuyện khác.
Sau khi gặp lại Tần Kiết vì vụ hot-search, tổng cộng cô đã ba lần bắt gặp anh ở bên người phụ nữ khác.
Lần thứ nhất là Lâm Tĩnh Xu, lên hẳn hot-search, bấy giờ cô cảm thấy mắt nhìn người của anh quá kém.
Lần thứ hai là khi cô từ thư viện đi ra, hôm ấy cô nhắn tin cho anh suốt một ngày, anh không nhắn lại, khi cô trông thấy anh có thời gian cùng người phụ nữ khác đi siêu thị mà không có thời gian nhắn tin trả lời, trước hết là giận dữ, sau đó lại thấy mình nực cười, cô và anh đã chia tay, vậy mà cô còn tìm anh nhờ giúp đỡ, là cô tự rước lấy cái nhục.
Lần thứ ba cách đây không lâu, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đi đến tòa nhà Ngân Hà, trông thấy người phụ nữ cùng đi siêu thị tới đưa cơm cho anh, tới giờ cô vẫn không hiểu được cảm giác của mình lúc đó là thế nào, không phải là tự tin và khinh miệt như lần đầu với Lâm Tĩnh Xu, cũng không phải giận dữ và tự trào như lần thứ hai...
Theo tính tình cô, cô sẽ ngạo nghễ cho anh vào danh sách đen, từ nay về sau không liên lạc nữa, nhưng cô không hề, về sau cô lại coi như chưa xảy ra chuyện gì, nên trò chuyện với anh thế nào thì vẫn tiếp tục trò chuyện với anh như thế.
Theo tính tình cô, khi gặp anh ở sân bay tối qua, cô sẽ coi như anh không tồn tại, quay phắt người bỏ đi, nhưng cô không hề, anh chỉ cần hạ cửa xe xuống, cô đã không kiềm chế được mà kéo vali chạy tới trước mặt anh.
Theo tính cách của cô, giờ anh ốm là việc của anh, ốm chết càng tốt, vậy mà kẻ tám trăm năm không bước chân xuống bếp như cô lại đi nấu cháo cho anh, còn ngồi trông bên giường bệnh, đắp chăn cho anh...
Cô rất tò mò về người phụ nữ nọ nhưng không dám hỏi, cũng không dám thăm dò, như đang sợ hãi gì đó...
Trần Ân Tứ nhìn gương mặt tiều tụy của Tần Kiết đang thiêm thϊếp ngủ, khẽ mím môi.
Bầu trời ngoài cửa sổ tối dần mà Tần Kiết vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Trần Ân Tứ bắt đầu thấy đói, may mà cháo nấu ban trưa còn nhiều, cô bèn múc một bát, một tiếng sau, Tần Kiết vẫn chưa tỉnh, cô cũng chưa đủ no, lại múc thêm bát nữa.
Chín giờ tối, Trần Ân Tứ bưng bát cháo ngồi xuống bên giường vừa húp một miếng thì Tần Kiết ngủ suốt mười tiếng chợt cử động chân.
Hãy vào truyendkm.com để đọc truyện nhanh hơn!
"Anh tỉnh rồi à?" Trần Ân Tứ đặt bát cháo trong tay xuống, sờ trán Tần Kiết, tuy sốt vẫn chưa hết hẳn nhưng đã không còn cao như ban sáng nữa, cô thở phào đứng dậy, "Trong lúc anh ngủ, tôi nấu cho anh cháo này, anh đi đánh răng rửa mặt đi, tôi xuống nhà múc cho anh."
Năm phút sau, Tần Kiết đánh răng xong từ phòng tắm đi ra, vừa hay gặp Trần Ân Tứ đang bước vào phòng ngủ.
Cô nhóc xuống nhà lấy cháo mà lại trở lên tay không.
Tần Kiết thuận miệng hỏi, "Cháo đâu rồi?"
Trần Ân Tứ: "..."
Mười giây sau, Trần Ân Tứ chỉ bát cháo trên tủ đầu giường, ngại ngùng đáp, "...!Tôi ăn hết mất rồi, chỉ còn chỗ kia thôi."