Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 243: Hình Tượng Tiên Nữ




Chương 243 HÌNH TƯỢNG TIÊN NỮ
Trần Ân Tứ làm như không thấy.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, làm Trần Ân Tứ bực dọc, cô vô thức mở khóa màn hình, định cho Tần Kiết vào danh sách đen, nhưng khi ấn vào số điện thoại của anh, cô lại không xuống tay nổi.

Trần Ân Tứ lại càng cảm thấy bực bội hơn, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm cuộc gọi của anh, sau đó nhét điện thoại vào trong túi, quyết định nhắm mắt làm ngơ.

Năm phút sau, Trần Ân Tứ không dằn lòng nổi lại lấy điện thoại từ trong túi ra.

Sáu cuộc gọi nhỡ, đều là của Tần Kiết.

Danh sách cuộc gọi bỗng nhiên trở thành màn hình hiển thị cuộc gọi đến… là cuộc gọi thứ bảy của Tần Kiết.

Cô do dự giây lát, cuối cùng cũng nhận điện thoại.

"Trần Hề, em đang ở đâu?"
Không biết có phải là ảo giác của Trần Ân Tứ hay không, cô cứ cảm thấy giọng nói của Tần Kiết hơi căng thẳng.

Trần Ân Tứ tức giận định đốp chát lại câu "liên quan đếch gì đến anh" theo phản xạ có điều kiện, nhưng nhớ đến dáng vẻ đoan trang hiền thục, nói năng nhỏ nhẹ của người phụ nữ ấy, không hiểu sao cô nuốt ngược những lời đã đến đầu môi lại.

Anh chỉ đi siêu thị với cô ta một lần thôi mà?

Cô ta chỉ đến cao ốc Ngân Hà đưa cơm cho anh thôi mà?
Cô ta chỉ khá quen với nhà anh thôi mà?
Chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt chẳng bõ bèn gì này mà cô định làm hình tượng tiên nữ của mình sụp đổ sao?
Trần Ân Tứ nghĩ vậy liền hít sâu một hơi, cười giả lả với chiếc điện thoại: "Đang ở trên xe.

"
Tần Kiết: "Chẳng phải bảo em chờ anh sao?"
Anh bảo tôi chờ, tôi phải chờ anh à? Tưởng Trần gia cô không cần thể diện à!
Nụ cười của Trần Ân Tứ càng giả tạo hơn: "Thấy anh có khách, sợ không kịp giờ nên đành đi trước.

"
Tần Kiết: "Em đi kiểu nào?"
Tôi đi kiểu nào liên quan đếch gì đến anh? Anh cứ ở yên trong nhà ăn dâu tây của mình đi!
Khóe môi Trần Ân Tứ mang theo nụ cười khẩy, nhưng ăn nói lại đâu ra đấy: "Em gọi xe, để tránh phải chạm mặt khách trong nhà anh, em còn đi từ hầm để xe ra.

" Cô ngừng lại giây lát, rồi cố ý thoải mái bông đùa: "Em lanh trí lắm phải không?"
Tần Kiết ở đầu bên kia không bắt lời Trần Ân Tứ, mà ngược lại còn im lặng rất lâu, cuối cùng anh hỏi: "! Tại sao ban nãy không nhận điện thoại của anh?"
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, bà đây cố ý đấy, anh làm được gì nào? Sao anh cứ liên tục hỏi mấy câu vớ vẩn thế hả? Bao nhiêu dâu tây như thế không chặn nổi cái miệng chó nhà anh à?
Dù sát khí trong lòng cô dâng cao đến nỗi sắp phun trào ra ngoài, nhưng cách một chiếc điện thoại, giọng của cô thoạt nghe vẫn bình tĩnh như thường: "Hả? Vừa mới ăn xong nên hơi buồn ngủ, bởi vậy lên xe xong là chợp mắt một lát, mà tối qua trước khi đi ngủ tắt âm, quên mất phải bật lại, nên để lỡ mất cuộc gọi.

"
Có lẽ lời giải thích của Trần Ân Tứ quá kín kẽ, Tần Kiết ở đầu bên kia không nói thêm gì.


Trần Ân Tứ cảm thấy anh muốn hỏi điều gì đó, thật ra cô cũng không biết anh thật sự muốn hỏi gì, nhưng không hiểu sao trong lòng cô có một chút mong chờ.

Hai đầu điện thoại yên lặng chừng hơn mười giây, cuối cùng Tần Kiết lên tiếng, song chỉ là một tiếng "ừ" rất nhẹ.

Nụ cười khẩy trên khóe môi Trần Ân Tứ dần vụt tắt: "Em sắp về đến nhà rồi, không nói nữa.

"
Đọc truyện tại truyendkm.

com
"Được.

" Tần Kiết ngập ngừng mấy giây, "Tạm biệt.

"
"Tạm biệt.

" Trần Ân Tứ cúp máy.

Rõ ràng người muốn giữ hình tượng tiên nữ là cô, nhưng khi làm thế thật, cô mới nhận ra lồng ng.ực mình càng khó chịu hơn.

Tính cách cô thẳng thắn, không giấu nổi tâm sự, chỉ có hai chuyện cứ mãi canh cánh trong lòng, sống chết cũng không chịu nói ra.

Một là người sáu năm trước, một là người phụ nữ cô không biết tên hiện tại.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.