Chương 264 KHỬ TRÙNG
Trần Ân Tứ mím môi, vẫn im thin thít.
Một lúc sau Tần Kiết mới kể: "Dương Linh là một trong những sinh viên anh trao học bổng, ngoại trừ việc đó ra, anh và cô ta thật sự không hề có quan hệ gì.
Tính đến ngày hôm nay, anh chỉ gặp được cô ta vài lần.
Người thân với cô ta là chị Lam, Dương Linh là gia sư cho Tái Tái.
Chị Lam đi làm lắm lúc quá bận nên đều do Dương Linh trông coi con bé.
Lần trước Dương Linh theo chị Lam đến nhà anh là vào kỳ nghỉ Tết, cô ta không mua được vé về quê.
Chị Lam thấy cô ta một mình đáng thương nên mời cô ta đón Tết ở nhà chị ấy.
Em còn nhớ anh Dư không? Năm đó em đã gặp anh ấy một lần, ông anh hơi béo đấy.
Chị Lam là vợ anh ấy, Tái Tái là con gái anh ấy, ngày trước Dung Dự suốt ngày kêu gào đòi đi ăn nhà hàng, chính là đến nhà chị Lam ăn cơm.
Khi đó, mỗi lần em hỏi anh ăn gì, anh đều nói ăn nhà hàng với Dung Dự, nhưng thật ra đều là cơm chị Lam nấu cho bọn anh, cả đám bọn anh ăn cơm chị Lam nấu rất lâu rồi.
Hồi ấy chị Lam mang thai Tái Tái, bọn anh đều không biết, anh Dư cũng không nói, mọi người đều là đàn ông con trai, ăn lại nhiều, lao động trí óc cũng tốn sức hệt lao động chân tay, chị Lam còn thường xuyên vác bụng bầu đưa bữa khuya đến cho bọn anh.
Anh Dư..."
Tần Kiết bỗng ngập ngừng.
Trần Ân Tứ ngoảnh mặt làm ngơ, song thực tế luôn dỏng tai nghe Tần Kiết nói.
Thấy anh bỗng nhiên im bặt, cô không kiềm được liếc nhìn anh qua khóe mắt.
Tần Kiết không thấy hành vi nhỏ của cô, rủ mắt yên lặng chốc lát mới kể tiếp: "...!Hồi anh Dư qua đời, Tái Tái vừa hơn hai tuổi, một mình chị Lam nuôi con vất vả, anh và Dung Dự thường đến thăm hai mẹ con chị ấy mỗi khi rảnh rỗi.
Anh và Dung Dự cũng coi như tận mắt chứng kiến Tái Tái lớn lên, mỗi tháng anh đều đến thăm hai lần, kiểm tra bài vở con bé, tiện thể xem chị Lam có cần giúp đỡ gì không...
Không đi không được, vì chị Lam rất hiếm khi làm phiền anh và Dung Dự.
Hồi đầu bảo với chị ấy, có việc gì cứ gọi cho bọn anh, nhưng chị ấy gần như không bao giờ gọi điện, anh và Dung Dự cho rằng chị ấy vẫn ổn, sống rất tốt.
Lúc Tái Tái sinh nhật ba tuổi, anh và Dung Dự đến nhà, từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng khóc, gõ cửa không ai mở, cuối cùng báo cảnh sát mới biết chị Lam sốt gần bốn mươi độ, đầu óc không tỉnh táo, chẳng biết Tái Tái đã nhịn đói bao lâu, khóc đến mặt mũi sưng húp.
Kể từ khi đó, anh và Dung Dự cứ cách một thời gian sẽ đến thăm hai mẹ con.
Đối với chị Lam, anh và Dung Dự như em trai chị ấy.
Lần trước chị ấy đến nhà tặng anh dâu tây, không chỉ là nghĩ đến anh mà còn nghĩ đến Dung Dự nữa.
Thật ra tính chị Lam hay ngại, chị ấy cảm thấy anh và Dung Dự chăm sóc cho mẹ con chị ấy quá nhiều, nên mang tâm lý mắc nợ bọn anh, nghĩ đủ mọi cách trả lại.
Dung Dự là người Thượng Hải, em cũng biết đó, chị Lam nấu món Thượng Hải rất ngon, cho nên có khi cậu ấy rất thèm cơm chị ấy nấu.
Thỉnh thoảng chị Lam rảnh rỗi, sẽ nấu rất nhiều đồ ăn đưa đến cao ốc Ngân Hà."
Trần Ân Tứ ngây người.
Lần trước cô gặp anh xuống tầng đón Mạc Lam ở cổng cao ốc Ngân Hà là vì thế sao? Thảo nào anh nói, Mạc Lam với anh là người nhà, không phải, còn hơn cả người nhà mới đúng...
"Anh nói nhiều như vậy không phải là biện minh cho mình, chẳng qua muốn em biết rõ căn nguyên mọi chuyện.
Bất kể thế nào, hôm nay cũng tại anh sai, anh không tốt, làm em không vui." Tần Kiết dịu giọng: "Anh xin lỗi."
Lúc chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Trần Ân Tứ thật muốn lăng trì xử tử Tần Kiết ngay tại chỗ.
Nhưng giờ nghe anh kể đầu đuôi câu chuyện, làm rõ quan hệ từng người, cô đã bớt giận rất nhiều.
Tuy cô vẫn im hơi lặng tiếng, nhưng vẻ mặt đã không còn lạnh lùng như hồi đầu nữa.
Tần Kiết biết cuối cùng mình cũng dỗ dành được cô, lòng đã nhẹ nhõm hơn, "Không thể luôn miệng xin lỗi em được, phải có hành động thực tế.
Ngày mai anh sẽ bảo người thay cửa, đổi mật khẩu, thay sofa, tivi, điều khiển từ xa, và cả bàn trà, ly tách máy nước nóng trong phòng ăn.
Chỉ cần những thứ Dương Linh đụng đến, anh sẽ thay hết.
Không những thay toàn bộ, còn cho người tổng vệ sinh từ trong ra ngoài một lượt."
Trần Ân Tứ mấp máy môi dưới, không chờ cô lên tiếng, Tần Kiết đã nói tiếp: "Nếu em cảm thấy vậy còn chưa được, anh cho người tổng vệ sinh xong, sẽ khử trùng từ trong ra ngoài hết một lượt.
Nếu còn chưa được, anh từng nói chuyện với cô ta, cũng sẽ khử trùng luôn cả anh.
Nếu em không tin anh, bây giờ anh sẽ làm ngay trước mặt em..."
Tần Kiết dứt lời, cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại.
Nghe Tần Kiết lặp lại những lời khi nãy với người bên kia điện thoại, lúc này Trần Ân Tứ mới ý thức là anh nói thật, vội vàng níu tay áo anh đang cầm điện thoại, kéo xuống.
Tần Kiết nói xong, vừa cúp máy vừa cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Trần Ân Tứ quay đầu, né tránh ánh mắt Tần Kiết, ngượng ngùng nói: "Ừ, chuyện đó...!không cần phải làm vậy."
"Không cần phải làm gì?"
"Thì là...!thay lại sofa với đồ đạc trong nhà..." Trần Ân Tứ nghĩ ngợi, vẫn còn hơi canh cánh việc Dương Linh tự nhiên ở trong nhà Tần Kiết, lại thì thầm bổ sung, "Chỉ cần tổng vệ sinh là được rồi."
Tần Kiết khẽ phì cười vì câu nói sau cùng của cô.
Bạn gái bé bỏng của anh có cần đáng yêu vậy không.
Nghe thấy tiếng cười của Tần Kiết, Trần Ân Tứ lại gượng gạo.
Tần Kiết nào có can đảm đi chọc ghẹo bà cô mà mình tốn mấy tiếng đồng hồ mới dỗ dành được, "Chuyện khác đều nghe lời em hết, chỉ có lần này là không được, nói thay là phải thay, anh có chứng thích sạch sẽ thái quá mà."
Trần Ân Tứ nhếch môi, ra vẻ bâng quơ, "Sàn nhà còn bị cô ta bước lên đấy, có phải anh cũng muốn nạy lên không."
"Nạy, nạy, nạy." Tần Kiết lại gọi thêm một cuộc điện thoại thật.
Trần Ân Tứ chưa kịp ngăn cản thì Tần Kiết đã cúp máy, nhỏ giọng hỏi: "Tâm trạng khá hơn chưa?"
Trần Ân Tứ không đáp lời.
Tần Kiết lại kiên nhẫn dịu giọng hỏi: "Đã mười giờ rồi, ăn chút gì nhé?"
Trần Ân Tứ chần chừ giây lát, khẽ gật đầu.
"Trước khi ăn gì đó, anh có thể có ý kiến được không? Lần sau em tức giận, muốn đánh anh mắng anh thế nào cũng được, nhưng đừng dùng từ trêu ong ghẹo bướm được không?"
Trần Ân Tứ thảng thốt, không nhịn được mà phì cười.
Tần Kiết cũng cười theo, anh vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, "Cuối cùng cũng chịu cười rồi, nếu không cười, anh phải nghĩ cách để em đạp anh một cú nữa đấy."
Trần Ân Tứ nghĩ đến khi nãy mình ra tay quá nặng, hơi ngại ngùng, "...!Đau lắm hả?"
Giọng cô nhỏ như muỗi vo ve, Tần Kiết cúi đầu, ghé sát mặt cô, "Hử?"
Trần Ân Tứ không nghĩ Tần Kiết lại đột ngột đến gần, cô ngước đầu lên, trùng hợp trán chạm vào chóp mũi anh.
Tim cô đập loạn nhịp, chần chừ giây lát mới khẽ hỏi, "Em hỏi là, đau lắm hả?"
"Ừ, đau lắm." Chóp mũi Tần Kiết rê từ trán cô đến sống mũi rồi men đến chóp mũi cô, "Để nhớ lâu."
Truy๖enDKM.com
Môi anh và môi cô chỉ cách nhau gang tấc, cô nín thở, tim anh cũng như ngừng đập.
Lát sau, anh mới cọ nhẹ chóp mũi mình vào chóp mũi cô, rồi nghiêng người ghé vào tai cô: "Trêu là em, ghẹo cũng là em, trong bát là em, trong nồi cũng là em."