Giường Anh Chia Em Một Nửa

Chương 266: Đã Quên Rồi Nhưng Không Quên Được




Chương 266 ĐÃ QUÊN RỒI, NHƯNG KHÔNG QUÊN ĐƯỢC
Trần Ân Tứ: "..."
Tần Kiết cảm thấy suy nghĩ của mình khá được, chọn xong ảnh, anh bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng mới: "Khi đi du lịch, nhìn thấy bên cạnh những cái cây già cỗi có tuổi đời trăm năm dựng một tấm biển giới thiệu, anh cảm thấy ý tưởng này khá hay ho, đáng để học hỏi, lần sau anh sẽ tìm người thiết kế, xem làm thế nào để tấm ảnh và tấm bảng giới thiệu nhìn nghệ thuật hơn một chút."
Trần Ân Tứ: "..."
Nghệ thuật cái đầu nhà anh ấy!
Anh chắc rằng anh muốn cảnh cáo người khác, chứ không phải quảng bá rộng rãi lịch sử đen tối của cô?
"Lời giới thiệu trên tấm biển phải nghĩ cho kỹ mới được, thời gian, địa điểm, nhân vật, nguyên nhân, diễn biến và kết quả của sự việc đều phải viết rõ ràng, để cảnh cáo những kẻ không sợ chết, đến chỗ anh phải thân biết phận..."
Anh vừa nói, Trần Ân Tứ vừa tưởng tượng khung cảnh anh đang miêu tả.
Giữa một đống tấm ảnh chụp bãi rác có một tấm biển giới thiệu.
Thời gian: Ngày X tháng X năm 2020
Địa điểm: Nhà Tần Kiết
Nhân vật: Trần Ân Tứ, Tần Kiết, Dương Linh, Mạc Tái Tái, Mạc Lam.
Nguyên nhân sự việc: Trần Ân Tứ đến nhà Tần Kiết, muốn nấu cơm tối cho anh, nào ngờ giữa chừng có hai vị khách không mời mà tới là Dương Linh và Mạc Tái Tái, hai người đó không chờ Trần Ân Tứ mở cửa, nhập mật khẩu xông thẳng vào nhà Tần Kiết.
Diễn biến sự việc: Dương Linh công kích Trần Ân Tứ bằng lời nói, khiến Trần Ân Tứ mất bình tĩnh, làm dao cắt trúng vào ngón tay.


Trần Ân Tứ nổi giận định bỏ về, nào ngờ bắt gặp cảnh Mạc Tái Tái đổ nước sôi vào cốc thủy tinh, trong tình thế cấp bách, Trần Ân Tứ cứu Mạc Tái Tái, kết quả xảy ra mâu thuẫn với Dương Linh, đúng lúc này thì Tần Kiết và Mạc Lam xuất hiện...!
Trần Ân Tứ: "..."
Trần Ân Tứ: "..."
Trần Ân Tứ: "..."
Trần Ân Tứ cạn lời, cô tưởng tượng ra nét mặt của Tần Nam, Dung Dự, Đường Cửu khi nhìn thấy bức tường treo đầy những tấm ảnh nghệ thuật ở huyền quan nhà anh, sau đó cô càng chán nản hơn.
Dung Dự mà biết chuyện, thì cũng đồng nghĩa với việc Lâm Nhiễm cũng biết, Lâm Nhiễm mà biết thì cũng đồng nghĩa với việc hội chị em trong nhóm chat Clang Rose đều biết.

Trần Ân Tứ nhắm mắt lại, có thể tưởng tượng ra cảnh đám Lục Tinh và Lâm Nhiễm sẽ chẳng nể nang gì mà cười nhạo cô như thế nào, sau đó họ sẽ đấu võ mồm với cô, nếu không đấu lại nổi, họ sẽ lấy bức tường treo đầy ảnh đó ra "knock-out" cô.
Nhưng đó chưa phải là thảm nhất, không chừng cái miệng rộng của Dung Dự sẽ lu loa với cả Giang Noãn, mà Giang Noãn biết cũng đồng nghĩa là Hà Thường biết, Hà Thường biết cũng đồng nghĩa dần dần cả văn phòng trên tầng cao nhất tòa nhà Ngân Hà biết...
Trong đầu Trần Ân Tứ lập tức hiện lên cảnh, mọi người vừa truyền tai nhau về bức tường treo đầy ảnh ở nhà Tần Kiết, vừa kể lại chuyện tối hôm đó: Nhìn này, đây chính là chiếc thùng rác bị đại minh tinh giẫm bẹp, còn đây là chiếc nồi bị đại minh tinh đập méo, hai miếng đậu phụ nát bấy này bị đại minh tinh đá bay…
Trần Ân Tứ không muốn Tần Kiết làm thế, anh làm vậy chẳng khác nào công khai lịch sử đen tối của cô.

Cô kiềm chế tâm trạng đang trên bờ vực sụp đổ, ngẩng đầu nhìn Tần Kiết, nói với anh bằng giọng chắc nịch không khác gì "Trần gia thà gϊếŧ người chứ không thể chịu nhục": "… Nếu anh dám làm như thế, em sẽ không bao giờ đến nhà anh nữa."
Tần Kiết nhướng mày: "Anh có thể đến nhà em."
Trần Ân Tứ: "Anh!"
Trần Ân Tứ chưa kịp nổi điên, Tần Kiết đã nhún nhường trước: "Anh nghe lời em, không treo ảnh lên tường nữa, nhưng anh phải rửa những bức ảnh này ra."
"Này, anh không treo ảnh lên tường nữa, thế anh rửa ra làm gì?" Trần Ân Tứ chớp mắt, chợt hiểu ra: "Đừng nói anh định chờ một ngày nào đó em nổi tiếng rồi, anh ép em mua những tấm ảnh này với giá cao đấy nhé?"
Tần Kiết phì cười trước suy nghĩ đáng yêu của Trần Ân Tứ, anh buột miệng nói mà không kịp suy nghĩ: "Em yên tâm, dù nếu có ngày đấy thật, anh cũng sẽ không tống tiền em."
Mà chỉ cần người thôi.
Nhìn khuôn mặt in đầy mấy chữ "em chẳng tin anh chút nào" của cô nàng đối diện, Tần Kiết lại bật cười: "Anh không để người khác xem đâu."
Mà anh cũng không nỡ để người khác xem.
"Anh chỉ giữ lại làm kỷ niệm thôi."
Trần Ân Tứ cảm thấy đầu óc Tần Kiết có vấn đề thật rồi, suy nghĩ chẳng giống ai.

Giữ lại làm kỷ niệm? Toàn là ảnh chụp rác, có gì hay ho mà giữ lại làm kỷ niệm?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô làm ầm lên một trận như thế, mà hình như anh cũng không tức giận, ngược lại có vẻ còn… rất vui?
Trần Ân Tứ ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện cầm nĩa bắt đầu ăn mỳ gạch cua, càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Lần đầu tiên cô thấy có người bị đánh, nhà còn bị phá mà vẫn vui cho được.
Ăn xong, Tần Kiết rút một tờ khăn giấy ra, nho nhã lau khóe miệng, sau đó anh ngả lưng vào lưng ghế, vừa nhàn nhã chờ vừa nhìn cô gái ngồi đối diện đang ăn mỳ.

Thấy Trần Ân Tứ đưa từng sợi mỳ một vào miệng, Tần Kiết không biết phải nói gì: "..."
Anh thật sự chưa gặp ai mà ăn uống thanh cảnh như cô, đến ngần này tuổi mà không chết vì đói thì đúng là một điều kỳ lạ.
Trời đã không còn sớm, nhưng bị Dương Linh hành cho lên bờ xuống ruộng nên thật ra thời gian dành riêng cho hai người cũng không nhiều.
Tần Kiết thấy Trần Ân Tứ vẫn chưa buồn ngủ, bèn hỏi dò cô: "Xem một bộ phim nhé?"
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, rồi cũng miễn cường đồng ý: "Được thôi."
Tần Kiết cúi đầu mỉm cười, rồi đưa cô đến phòng chiếu phim dưới lòng đất, anh lựa chọn mấy chiếc đĩa, rút một chiếc trong đó ra, hỏi cô: "Xem bộ này nhé?"
Trần Ân Tứ tiến tới nhìn, trên đĩa ghi tên bộ phim là "The notebook".

Đây là một bộ phim tình yêu kinh điển, nói về một đôi tình nhân, sau khi chia tay nhiều năm thì họ lại quay về với nhau.

Nguồn : truyendkm.com
Trần Ân Tứ đã xem bộ phim này từ nhiều năm trước, trí nhớ của cô rất tốt, vẫn nhớ được cốt truyện, song dù xem lại cũng không sao, vì vậy bèn đáp: "Được."

Năm đó, bộ phim "The notebook" dành được giải Điện ảnh và Truyền hình của MTV cho "Nụ hôn đẹp nhất", phải nói rằng ngoài kỹ thuật quay và kịch bản hoàn hảo, cảnh hôn trong bộ phim này thật sự có sức quyến rũ và lan tỏa.
Nữ chính ôm eo nam chính, được anh ta bế bổng lên, khi hai người họ trao nhau nụ hôn, không hiểu sao Trần Ân Tứ lại quay sang nhìn Tần Kiết ngồi bên cạnh.

Anh nhìn màn hình, không biết đang thất thần, hay đang tập trung vào bộ phim mà không hề cảm nhận được ánh mắt của cô.
Trong phòng chiếu phim không bật đèn, ánh sáng hắt ra từ màn hình làm khuôn mặt anh chợt sáng chợt tối.

Trần Ân Tứ nhìn góc mặt của Tần Kiết đến nỗi thất thần, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên cánh môi anh, cô như bị điện giật, hoảng hốt dời mắt đi.
Cô cũng không biết tại sao mình lại xấu hổ, chỉ vì một cảnh hôn trong phim mà cô lại tưởng tượng ra cảnh hôn với anh.

Chắc chắn cô bị điên rồi, bị điên thật rồi.
Trần Ân Tứ chìm trong suy nghĩ chẳng ra đâu vào đâu, không biết bao lâu sao, bỗng nhiên cô cảm thấy có hơi thở phả vào tai mình, sống lưng Trần Ân Tứ lập tức cứng đờ, sau đó cô nghe thấy giọng nói rất nhẹ rất khẽ của Tần Kiết: "Bộ phim này có rất nhiều tên, nhưng thật ra cái tên anh thích nhất không phải là tên được mọi người biết đến, mà là một cái tên rất ít người biết."
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, Trần Ân Tứ cảm thấy Tần Kiết không nói về bộ phim, mà dường như anh đang ám chỉ điều gì đó với cô.
"Cái tên đó là…" Tần Kiết ngập ngừng, rồi nói: "Đã quên rồi, nhưng không quên được."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.