Chương 272 EM CÓ YÊU ANH KHÔNG?
Ngày đầu tiên hẹn hò, anh đã biết cô tên Trần Ân Tứ, nhưng sau đó vẫn luôn gọi cô là Trần Hề.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ thót tim, sững sờ nhìn bàn tay trống không của mình giây lát rồi mới ngẩng lên nhìn Tần Kiết.
Anh vẫn chưa nguôi giận à?
Trần Ân Tứ biết mình đuối lý, hiếm khi cô kiên nhẫn và dịu dàng như lúc này, "Sao anh có thể nói bạn trai em như thế được?"
"Dù anh là bạn trai em, cũng không thể nói bạn trai em như thế được."
Trần Ân Tứ vừa nói vừa giơ tay ra, song lần này còn chưa chạm được vào tay Tần Kiết, anh đã tránh đi, "Đủ rồi, Trần Ân Tứ, em đừng nói cái giọng ấy với anh nữa được không?"
Anh nhếch môi cười nhạt, nói chính xác ra là cười nhạo chính mình, "Em có biết em nói cái giọng ấy với anh, chỉ làm anh thấy nực cười không."
Giọng Tần Kiết rất nhẹ nhàng, trước kia anh cũng thường nói với cô bằng giọng như thế, lần nào cũng khiến cô mặt đỏ tim đập, vậy mà bây giờ, lời nói ra lại khiến cô kinh hồn bạt vía, "Em coi anh là gì hả?"
"Anh cũng được coi là bạn trai em à? Có phải em nghĩ rằng, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần làm nũng mấy câu dỗ dành anh là xong không?"
"Rốt cuộc em coi anh là gì hả? Là bạn trai à? Có mà là con chó ấy, em nói gì anh cũng chỉ biết liếʍ ɭáρ em thôi, đúng không?"
Trần Ân Tứ bàng hoàng nhìn chằm chằm bàn tay níu hụt của mình mấy giây, rồi mới nhìn vào mắt Tần Kiết.
Cô không hiểu vì sao Tần Kiết lại nói ra những lời này, cô cũng chẳng hiểu anh lấy đâu ra nhiều oán trách và phẫn nộ như vậy nữa.
Chỉ vì cô bỏ lỡ ngày mừng thọ ông nội anh thôi sao?
Trần Ân Tứ không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa, "Tần Kiết, em có thể hiểu tại sao anh giận, nhưng em thật sự không cố ý bỏ lỡ ngày mừng thọ ông nội anh đâu..."
"Đúng rồi, em không cố ý." Tần Kiết nóng nảy giơ tay lên vò đầu, "Em chỉ cố tình thôi."
"Ngay từ đầu em đã không định đến tham dự lễ mừng thọ ông rồi đúng không? Hôm ấy em nhận lời chỉ để gạt anh thôi đúng không?" Tần Kiết cúi đầu cười, "Gạt anh vui lắm hả?"
Nói rồi anh lại cười thêm tiếng nữa, "Gạt cứ như thật vậy."
Quả nhiên là vì ông anh...
Trần Ân Tứ đứng dậy, cầm túi xách lên, lấy ra quà sinh nhật cô đã chuẩn bị sẵn cho ông anh, "Em không lừa anh thật mà, anh xem, đây là quà mừng em chuẩn bị cho ông, em mua từ lâu rồi, nếu anh không tin, em lấy hóa đơn cho anh xem, em..."
Chẳng biết là giận dữ trước kết cục hay tức nước vỡ bờ, Tần Kiết bỗng đánh mất hết lý trí và kiềm chế thường ngày, "Thôi khỏi, dù em có lấy ra, anh cũng chỉ có thể nói một câu, em không hổ là diễn viên, đóng kịch hay lắm."
"Trần Ân Tứ, anh rất thắc mắc, em đóng kịch mãi như thế không thấy mệt à?"
"Em tưởng anh là thằng ngu không biết gì hết hả?"
"Hồi Tết anh bảo em cùng về Bắc Kinh, bấy giờ em nói thế nào? Nói là em có việc...!Anh bảo được thôi, sau này có thời gian lại tính tiếp, em tưởng lần ấy anh không biết thật ra em chẳng có việc gì cả, chẳng qua không muốn cùng anh về Bắc Kinh nên mới tìm quản lý của em, nhận một show diễn catse thấp, đêm giao thừa cũng ra ngoài à?"
"Trần Ân Tứ, lúc em gọi điện cho quản lý, anh tình cờ nghe được, song vẫn coi như không biết, tự nhủ lòng rằng em có cái khó của em, nhưng em thì sao?"
"Trần Ân Tứ, em luôn miệng xin lỗi, nói rằng em không cố ý, nhưng nếu em thật sự không cố ý, thật sự muốn theo anh về Bắc Kinh mừng thọ ông thì bao nhiêu ngày như thế không chuẩn bị được à?"
Mãi tới lúc ấy Trần Ân Tứ mới hay vì sao Tần Kiết lại giận nhiều thế, lâu thế.
Hóa ra chuyện hồi Tết anh cũng biết rồi.
Chẳng trách anh không tin cô...!Chẳng trách sau khi đến Bắc Kinh, cô gọi cho anh nhiều như vậy, anh đều không bắt máy.
"Hồi Tết là do em, do em chưa chuẩn bị tinh thần, là em gạt anh...!nhưng tiệc mừng thọ ông lần này, em thật sự, thật sự không cố ý mà...!Tuy em rất sợ, nhưng em thật lòng muốn cùng anh về Bắc Kinh...!Em thật sự không ngờ đến lúc sắp đi lại xảy ra chuyện như vậy, nếu biết em nhất định sẽ hủy buổi họp báo hôm đó...!Em..."
Nhìn Trần Ân Tứ hối hả giải thích, vẻ mặt Tần Kiết hơi dịu lại.
Anh lặng thinh giây lát rồi sải bước đi đến trước mặt cô.
Anh ngồi xuống, hơi ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô hồi lâu rồi đột ngột hỏi, "Trần Hề, em có yêu anh không?"
Trần Ân Tứ sững ra.
Cô có yêu anh không?
Cô thích anh, cô dám chắc, bởi ở cạnh anh, cô rất vui, cũng rất tự tại.
Nhưng cô có yêu anh không?
Cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, lặng đi giây lát mới há miệng, "Em..."
Chẳng đợi Trần Ân Tứ lên tiếng, Tần Kiết đã cụp mắt cười nói, "Anh biết câu trả lời rồi."
Em không cần nói nữa, anh biết câu trả lời rồi.
Rất lâu trước đây anh đã biết câu trả lời rồi, chẳng qua anh không muốn đối mặt, hoặc nói cách khác anh tưởng rằng một ngày nào đó anh sẽ nhận được câu trả lời mà mình muốn.
Anh mãi không hiểu được, Lâm Tĩnh Xu đưa anh thẻ phòng, Tô Nam Nam ngang nhiên nói thích anh trước mặt em, vì sao em có thể thản nhiên như không liên quan đến mình vậy, giờ mới biết, hóa ra là em không yêu anh.
Nhìn nụ cười của Tần Kiết, Trần Ân Tứ chợt phát hoảng, vô thức giơ tay ra níu lấy vai anh, "Tần Kiết, em, em thích anh mà."
Thích ư...
Nụ cười trên môi Tần Kiết càng thêm rộng, đôi mắt đang cụp xuống của anh đầy lạc lõng và đau khổ.
Thích, chỉ thích thôi ư?
Tần Kiết thấy tim mình như bị thứ gì sắc nhọn đâm trúng, đau dai dẳng mãi không dứt.
Hai người không ai nói gì nữa, gian phòng đang yên tĩnh chợt vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
Là di động của anh, anh rút ra nhìn, là tin nhắn WeChat Tô Nam Nam gửi: "Anh Kiết, tài liệu anh cần em tìm được cho anh rồi này, anh có rảnh không, em đưa đến cho anh nhé?"
Anh và cô đang đối diện nhau, anh giơ di động lên trước mắt mình cũng là trước mắt cô.
Cô trông rõ từng chữ, thậm chí từng dấu chấm phẩy Tô Nam Nam gửi cho anh.
Nỗi hoảng sợ trong lòng Trần Ân Tứ chợt biến thành thê lương.
Cô nhìn chằm chằm màn hình di động của anh, mím môi, nuốt lại những lời định nói.
Tần Kiết chẳng rõ rốt cuộc mình đang giận dỗi hay muốn đánh cược lần cuối, anh không trả lời Tô Nam Nam nhưng lại cất di động đi, nói với cô, "Anh ra ngoài cái đã."