Chương 303 THƯ TÌNH
Cô không sao ngờ được, thế giới lại nhỏ bé đến vậy.
Bệnh nhân này, là người cô quen biết.
Người đó nhìn thấy cô, cũng ngẩn ra.
Chắc do đã nhiều năm không gặp, không chắc lắm, không dám đến chào hỏi cô.
Bác sĩ điều trị chính dẫn theo bệnh nhân đó trao đổi với Tần Kiết khoảng nửa tiếng, trong thời gian đó bệnh nhân đó nhìn sang Trần Ân Tứ mấy lần, trước khi rời đi, ông thoáng chần chừ, cuối cùng vẫn thử gọi: "Ân Tứ?"
Trần Ân Tứ im lặng nhìn người khác xa với trí nhớ của mình trong giây lát, cất tiếng gọi: "Chú Đỗ."
"Đúng là cháu rồi, sau cháu lại ở đây?" Đỗ Văn Thành nhìn Tần Kiết, nhớ đến tên của anh, đã hiểu ra, lại hỏi tiếp: "Cháu và Tổng Giám đốc Trần…"
Trần Ân Tứ biết Đỗ Văn Thành muốn nói gì, ngày đó cô cắt đứt quan hệ với Trần Thanh Vân là vì không chịu kết hôn theo sự sắp xếp của ông ta, bây giờ Đỗ Văn Thành thấy cô và Tần Kiết đi chung với nhau, đương nhiên sẽ cho rằng cô và Trần Thanh Vân đã làm hòa.
Cô không muốn nhắc đến Trần Thanh Vân trước mặt bao nhiêu người như thế, dùng giọng vừa phải ngắt lời Đỗ Văn Thành: "Chú Đỗ, chú bị sao vậy ạ?"
Đỗ Văn Thành cười: "Lớn tuổi rồi, cơ thể sẽ có bệnh."
Cả tên của Trần Thanh Vân cô cũng không muốn nhắc đến: "Vậy giờ chú vẫn làm ở chỗ cũ ạ?"
"Không, sau khi bị bệnh chú từ chức rồi."
"Vâng."
Đỗ Văn Thành là thư ký của Trần Thanh Vân, đi theo ông ta đã nhiều năm, kiểu người gì cũng từng gặp, chuyện gì cũng từng trải qua, ông nhìn ra được Trần Ân Tứ và Trần Thanh Vân vẫn vậy, không nhịn được muốn khuyên vài câu, "Ân Tứ à…"
"Chú Đỗ, mấy năm qua chú thế nào?"
Đỗ Văn Thành thở dài, hiểu rõ Trần Ân Tứ không muốn nghe mình khuyên nhủ, đành thuận theo ý cô: "Vẫn ổn.
Cháu thì sao?"
"Cũng ổn ạ."
Trần Ân Tứ và Đỗ Văn Thành hàn huyên vài câu, sau đó ông theo bác sĩ điều trị rời đi.
Lúc này Tần Kiết mới lên tiếng hỏi: "Hai người quen nhau à?"
Trần Ân Tứ khẽ gật đầu, "Một người chú."
…
Trần Ân Tứ cứ ngỡ trước khi xuất phát ra sân bay có thể gặp Tần Kiết lần nữa, nhưng thật không đúng lúc, Tần Kiết mãi không thể rời khỏi ca phẫu thuật của Đỗ Văn Thành.
Di động của anh đang tắt máy, Trần Ân Tứ đợi thêm một lúc, thấy còn không đi sẽ trễ giờ thật, đành hỏi y tá lấy một tờ giấy và một cây bút, viết lời nhắn cho Tần Kiết rồi rời đi.
…
Tần Kiết không thấy Trần Ân Tứ, đang định tìm Dung Dự lấy di động thì một y tá chạy đến nhét cho anh một tờ giấy: "Của cô gái lúc nãy để lại cho anh."
Tần Kiết nói cảm ơn, đợi y tá đi khỏi mới mở tờ giấy ra.
"Còn không đi sẽ trễ chuyến bay mất."
Phía sau là biểu tượng cảm xúc khóc thút thít vẽ bằng tay, sau nữa là hình một người tí hon giơ một tay lên vẫy chào.
Tần Kiết nhìn hai hình vẽ rất sinh động này, khẽ cười, đang định gấp giấy lại thì thấy phía sau tờ giấy còn có một bức tranh.
Hai người tí hon, một người được người còn lại ôm vào lòng.
Trên mình người tí hon được ôm viết chữ "Kiết", người tí hon đang ôm viết chữ "Hề".
Trên đầu của người tí hon có chữ "Hề" còn có một khung thoại: Giải quyết không xong nhớ tìm Trần gia, Trần gia che chở cho anh.
Tần Kiết lại cười, sau đó mới để ý thấy trên mặt của người tí hon "Kiết" có hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.
"…"
Trong lòng cô nhóc nhà mình, anh yếu đuối đến thế sao?
"Xem gì thế?" Dung Dự vừa từ nhà vệ sinh ra, thấy Tần Kiết cầm một tờ giấy đứng yên bất động nên nhích lại gần.
Không đợi Dung Dự đến gần, Tần Kiết đã gấp tờ giấy lại, nhét vào túi áo trước ngực mình.
Anh đè lồng ngực, nhướng mắt nói: "Thư tình."
Dung Dự: "…"
Tần Kiết và Dung Dự ăn cơm xong quay lại bệnh viện, sau khi phẫu thuật Đỗ Văn Thành đã được bác sĩ đánh thức khỏi tác dụng của thuốc gây mê.
Để tránh xuất hiện tình trạng nhiễm trùng vết mổ cục bộ, hoặc tổn thương hệ thống thần kinh, bác sĩ đề nghị Đỗ Văn Thành tạm thời đừng ngủ.
Khi Tần Kiết và Dung Dự đi vào, người nhà Đỗ Văn Thành đang trò chuyện với ông.
Vừa phẫu thuật xong, Đồ Văn Thành rất yếu, cử động nhẹ cũng khó khăn, nhưng thấy hai người đi vào rồi không thấy ai vào nữa, bèn hỏi: "Ân Tứ đâu rồi?"
Truyen DKM.com
Tần Kiết hờ hững đáp: "Ra sân bay rồi."
Đỗ Văn Thành thu hồi ánh mắt đang tìm kiếm Trần Ân Tứ, không nói gì nữa.
Lát sau, Đỗ Văn Thành lại nhìn Tần Kiết.
Tần Kiết cũng đang nhìn ông.
Tuy hai người không ai lên tiếng, nhưng đều nhìn ra được đối phương có lời muốn nói.
Họ âm thầm để người của mình rời đi, Tần Kiết bảo Dung Dự về công ty trước, Đỗ Văn Thành bảo vợ mình đi ăn, chẳng mấy chốc, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Tần Kiết và Đỗ Văn Thành.
Tần Kiết đã sớm thấy cuộc đối thoại giữa Trần Ân Tứ và Đỗ Văn Thành hơi kì lạ, anh không vòng vo, hỏi thẳng: "Tổng Giám đốc Trần mà chú nói, là bố của cô ấy à?"
"Đúng vậy, Tổng Giám đốc Trần là bố của con bé, tôi là thư ký của ông ấy." Dừng giây lát, Đỗ Văn Thành hỏi: "Mấy năm nay quan hệ giữa Ân Tứ và bố mình vẫn rất tồi tệ à?"
Câu hỏi này làm Tần Kiết hơi sửng sốt.
Lúc ở Nam Hải cô từng nói về tình hình trong nhà mình với anh, anh chỉ biết bố cô đã tái hôn, sinh thêm một em gái và một em trai.
Về sau vào dịp Tết, anh từng gặp Trần Vinh một lần, Trần Vinh nói cô không gần gũi với người trong nhà.
Anh nghĩ chuyện này cũng dễ hiểu, mẹ ruột của mình đã không còn, bố xây dựng gia đình mới với người khác, tuy có quan hệ huyết thống, nghe như người một nhà, nhưng ở trong căn nhà đó, cô là sự tồn tại rất khó xử.
Anh cứ nghĩ cô chỉ hơi xa cách với người trong nhà, họ cũng không gần gũi cô, anh chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ "tồi tệ".
Tần Kiết nhướng mắt hỏi: "Quan hệ giữa cô ấy và bố mình rất tệ?"
Lần này Đỗ Văn Thành cũng sửng sốt, "Cậu không biết ư?"
Không hiểu sao Tần Kiết lại hơi hoảng loạn.
"Con bé không nói với cậu sao? Tôi thấy trên mạng có tin nói trước đây khi ở Thượng Hải, hai người từng qua lại với nhau, tôi còn tưởng cậu biết…" Đỗ Văn Thanh nói, "Cũng đúng, con bé không nói với cậu cũng bình thường, tính cách của con bé bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi, lúc nhỏ chịu thiệt thòi cũng không thích nói ra, lớn rồi cũng vậy…"
Tần Kiết nhớ đến câu "từng sống dưới quê tám năm" mà Trần Ân Tứ nói, nhớ trong chương trình "Học làm nông dân" cô rất thành thạo việc làm nông, nhớ đến nhà họ Trần có điều kiện không tệ tại sao cô lại không ra dáng cô chủ giống như Trần Vinh, nhớ đến rất nhiều "câu đố" anh thấy được trên người cô.
Anh vẫn luôn muốn phá giải những câu đố kia, bây giờ cuối cùng cũng có người có thể giúp anh, anh chợt thấy hơi sợ.
Anh im lặng nhìn chằm chằm Đỗ Văn Thành, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Có thể kể tôi nghe không?"
"Kể chuyện của cô ấy."