Giường Của Kim Chủ Vừa Thơm Vừa Mềm

Chương 5: Thư tình



Ninh Tri Phi dưới con mắt của đầu bếp, bắt đầu nếm vị nước đường, khi nước đường bắt đầu chạm vào đầu lưỡi, Ninh Tri Phi ngạc nhiên, đôi mắt lấp lánh nhìn vị đầu bếp,vẻ mặt liền hận không thể ngay lập tức mua 7749 cái vòng nguyệt quế trao tặng cho vị trước mặt, bày tỏ lòng ngưỡng mộ và kích động của mình trước vị ngon hoàn hảo của nước đường.  

Đầu bếp tuy đã là đại thúc hơn 40 tuổi, nhưng nhìn vẻ mặt của Ninh Tri Phi cũng không thể giấu nổi sự xúc động,đôi mắt phiếm hồng, vành mắt đỏ hoe nhìn Ninh Tri Phi nói: “Ninh tiên sinh, gặp được cậu tôi mới hiểu thế là nào tri âm tri kỷ, nhớ mãi không quên, cậu chính là vị tri âm tri kỷ đó của tôi. Chả bù cho Hàng tổng, ngài không yêu thích ăn đồ ngọt, làm tôi ngày thường đều không thể phát huy hết năng lực, thật khổ sở cho người có niềm đam mê làm đồ ngọt như tôi.”

Ninh Tri Phi hướng đầu bếp giơ ngón tay cái, không tiếc cho một lời khen nói: “Nước đường ngon nhất mà tôi được uống qua là do chú làm ra, thật ngọt.”

Đầu bếp nước mắt lưng tròng, cảm động rời đi.

Hàng Nhân múc một miếng bánh ngọt hình con vịt rất dễ thương, đưa tới miệng Ninh Tri Phi, vẻ mặt buồn cười,nhìn hỏi “Không thấy mệt sao?”

“Không ạ!”

Ninh Tri Phi điên cuồng lắc đầu, sau đó vô cùng tự nhiên dùng tay cầm cái muỗng múc một miếng đưa tới miệng Hàng Nhân, đôi mắt theo khóe miệng đều cong cong, mang ý cười, “ Ngài nếm thử đi xem vị ra sao, a~”

Hàng Nhân lắc đầu, nhanh chóng đem miếng bánh ngọt đút vào miệng Ninh Tri Phi, gọn gàng dứt khoát nói: “Không cần.”

Kết quả Ninh Tri Phi trên tay vẫn cầm cái muỗng, không quên dùng ánh mắt con cún trông vô cùng đáng thương nhìn cô.

Hàng Nhân thở dài, cô không từ chối được vẻ mặt làm nũng của Ninh Tri Phi, đôi tay không tự chủ cầm muỗng bất đắc dĩ ăn thử một miếng, sau đó dưới ánh mắt của Ninh Tri Phi, miễn cưỡng nói câu: “ Thật ra cũng không tệ lắm.”

Ăn được nửa buổi, Hàng Nhân lại đột nhiên hỏi Ninh Tri Phi với giọng điệu thản nhiên, nói: “Dạo gần đây có gặp phải chuyện gì phiền não không?”

Nếu những người khác nghe được Hàng Nhân nói những lời này, sợ là đều sướng đến muốn lên trời, vị Hàng tổng một khi đã nói lời này, cũng không phải là một lời tám nhảm của trưởng thôn, mà là thực sự  tương đương với việc ta có thể giúp ngươi giải quyết chuyện đó.

Tiểu bảo bối Ninh Tri Phi đang đắm chìm vào vị ngọt của nước đường, cao hứng nói: “Không có a, tôi gần đây thật sự rất vui vẻ!”

Hàng Nhân quan sát tiểu tử Tri Phi phía đối diện, biểu tình tựa hồ, đừng nói, thật đúng là bộ dạng đặc biệt vui vẻ, tuy rằng theo cô biết thật ra tình huống hiện tại không khớp với tình huống mà cô đã điều tra.

Đối với một cái diễn viên mà nói, càng bận rộn là càng tốt,  giống như Ninh Tri Phi mà nói mỗi ngày đều ở đoàn làm phim chờ tới cảnh quay chứ không phải là đi xem người ta diễn, nếu gặp phải người khác không chừng đã sớm khóc lóc đòi đi cáo trạng với cha mẹ.

Hiện tại đã có sẵn một lão Phật gia ở trước mặt người nào đó, nhưng người ta lại không biết tận dụng.

Cũng không biết là tâm quá lớn, quá thiện lương,hay là còn dự định nào khác.

Hàng Nhân cũng không hỏi nhiều nữa.

Trên đường tới đoàn làm phim, Ninh Tri Phi đã làm việc đại sự, đó là đăng trạng thái lên vòng bạn bè, lời ít ý nhiều, chỉ có một tấm hình, nhưng là một hình ảnh thâm ý lại sâu sắc, hình ảnh nội dung bao gồm một chén nước đường, một nửa góc bàn, cùng với những bông hồng tươi tuyệt đẹp.

Người biết đại khái hoặc không hiểu biết chỉ có thể cho rằng đây là 1 nhà hàng tư nhân cao cấp nào đó, chỉ cần có tiền là có thể dùng bữa, nhưng nếu được một lần đến nhà của Hàng Nhân, nhà của cô đến cái bàn cũng là từ bên Ý vận chuyển tới. Điều này rất đặc biệt nên cũng rất dễ nhận ra.

Ninh Tri Phi cố tình phát bức ảnh này lên, hẳn cũng có toan tính, cậu muốn làm rõ một số chuyện. 

Cậu luôn theo dõi biến động tiếp theo trên vòng bạn bè, trong lúc đợi thì ngẫu nhiên thu được 1 lời đánh giá vô cùng ngắn gọn “Cậu sống tốt thật nha”, còn có những người khác nịnh hót, nhưng người cậu cần lại không có.

Chẳng lẽ là đang bận ở phim trường quay nên không thấy?

Mới vừa trở lại thành phố điện ảnh, Ninh Tri Phi không chút nghỉ ngơi liền ba chân bốn cẳng chạy đến phim trường, đúng lúc gặp được Lâm Quan đang nghỉ ngơi bên cạnh.

Ninh Tri Phi chủ động đi lên, giọng nói đặc biệt ân cần đem ly cà phê mới vừa mua đưa cho Lâm Quan, dưới ánh nắng có phần gay gắt lên tiếng chào hỏi.

“Cậu có việc gì?” Lâm Quan khẩu khí không tốt lắm, hắn cùng Ninh Tri Phi có bất hòa là chuyện mà toàn bộ đoàn phim đều biết đến chuyện này, hôm nay cái tên Ninh Tri Phi này lại chủ động xum xoe, lễ phép.

Ninh Tri Phi coi như không thấy, lại hỏi một câu: “Anh đã nhìn thấy trạng thái mà tôi mới đăng ở vòng bạn bè chưa?”

Lâm Quan: “…?”

Ninh Tri Phi nhảy dựng lên, thúc giục hắn nói: “Anh chưa thấy à. Thế thì mau nhìn xem!”

Xung quanh đã bắt đầu có người hướng bên này nhìn về phía 2 người, Lâm Quan tạm thời vẫn chưa muốn chèn ép Ninh Tri Phi ở nơi công cộng, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều, liền lấy điện thoại, mở vòng bạn bè để thỏa mãn con người đang đứng bên cạnh hắn ta.

Ninh Tri Phi: “Có thấy bát nước đường kia không?”

Lâm Quan: “… Thấy được, thì sao?”

Ninh Tri Phi: “Anh nhìn kỹ xem!”

Lâm Quan: “Ồ, thoạt nhìn khá ngon, cho nên cậu là muốn giới thiệu cửa hàng cho tôi để làm quảng cáo sao?”

Lâm Quan phát hiện chờ hắn nói xong câu đó, biểu hiện Ninh Tri Phi đầu tiên là dùng một loại biểu tình phi thường nghiêm túc nhìn hắn, sau đó một chút một chút chuyển thành vui sướng, thẳng đến cuối cùng khóe miệng đều kéo dài đến lỗ tai, cả người đều có vẻ kỳ lạ.

Ninh Tri Phi rất là nghiêm túc nhìn về phía Lâm Quan tuyên bố nói: “Cát Tường ca, em muốn theo đuổi Hàng tổng.”

Ứng Cát Tường sợ tới mức thiếu chút nữa cơm đã ăn đêm qua phun ra, hắn dùng mu bàn tay thử chạm vào trán của Ninh Tri Phi, lẩm bẩm: “Cũng không phát sốt mà, đứa nhỏ này cũng đâu có mê sảng mà nói ngu ngơ như vậy.”

“Em nói thật!” Ninh Tri Phi tiếp tục bảo trì vẻ nghiêm túc.

“Ninh Tri Phi, tôi cầu xin cậu đừng có ôm mộng tào lao được không? Cậu biết Hàng Nhân là ai không? Cậu biết cô ấy có bao nhiêu tiền không? Cậu có biết người theo đuổi cô ấy là người có tiêu chuẩn như nào sao? Cậu dựa cái gì mà đòi theo đuổi người ta a!” Ứng Cát Tường quả thực bị cậu làm tức giận đến não đau đau.

Ninh Tri Phi không hề có một chút dáng vẻ bị dọa mà lui, trái lại cậu càng thẳng thắn, hợp lí hợp tình nói: “Em dựa tuổi trẻ cùng vẻ đẹp toàn mỹ của mình.”

Ứng cát tường: “…”

Ninh Tri Phi: “Em còn có thể múa ba lê.”

Ứng cát tường: “…”

Ninh Tri Phi: “Dì giúp việc cùng đầu bếp của Hằng tổng đều thích em nữa.”

Ứng cát tường: “Ha hả, cậu là tự đi tìm đường chết!”

“Em không tìm đường chết, em chính là muốn yêu đương cùng Hàng tổng.” Ninh Tri Phi đẹp trai lại ở ngay cái tuổi đẹp đẽ nhất khẳng định nói.

Ứng Cát Tường dùng hai ngón tay đẩy đẩy mắt kính, che khuất hàn quang lạnh lẽo nơi đáy mắt, cười ha hả nói: “Chúng ta tạm không đề cập đến việc nếu cậu thất bại sẽ có bao nhiêu thảm hại, nói đến việc hiện tại đi, Lâm Quan còn đang ở bên Hàng tổng, tôi lại chưa nghe nói hai người bọn họ đã chia tay.”

“Em cảm thấy..” Ninh Tri Phi dừng một chút, một lát sau, lại tiếp tục nói: “Em cảm thấy Hàng tổng và Lâm Quan không phải như chúng ta tưởng tượng.”

Ứng cát tường: “Cậu nói cái gì?”

Ninh Tri Phi thần thần bí bí cười cười, ranh mãnh nói: “Em không nói cho anh biết đâu.”

Nói là muốn theo đuổi người ta, dù Ninh Tri Phi vốn dĩ đã là sinh viên, nhưng hắn sống tận 21 năm qua, nhưng ngay cả tay của con gái cũng chưa từng dắt qua, tiền mười mấy năm qua toàn dùng để học ba lê, sau đó mấy năm sau thì dùng để học biểu diễn, đâu ngờ được chính là không được làm thế nào để theo đuổi con gái.

Hàng Nhân so với cậu cũng thật sự là một cô gái vừa giàu có, tuổi đời cũng lớn hơn cậu, kinh nghiệm sống dường như rất phong phú.

Vì thế cậu đam mê học hỏi, hừng hực khí thế lên mạng đặt hàng mấy quyển sách ngôn tình đậm chất thiếu nữ có tên như 《100 cách giúp bạn theo đuổi nữ sinh 》, 《Làm thế nào để khiến cô gái bạn thích rơi vào lưới tình của bạn》 cùng với 《Sổ tay tu luyện thoát khỏi cuộc sống độc thân 》vv…

Ứng Cát Tường thề rằng Ninh Tri Phi chưa từng xem kịch bản nghiêm túc như vậy,  cuốn sách trên tay của Ninh Tri Phi thế mà đầy giấy đánh dấu hồng hồng xanh xanh, đã thế còn ghi thêm cảm nghĩ của người đọc, quả thực  muốn cho người kia một chân đem hắn đá đến Thái Bình Dương.

Bài học tình yêu đầu tiên: Muốn gây ấn tượng trước mặt con gái, hãy phô bày ra hết mặt tốt của bản thân.

Ninh Tri Phi như đã bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đưa cho Hàng Nhân đại khái khoảng 30 tấm hình tự chụp cho là đẹp nhất, trong đó thậm chí còn có mấy tấm ảnh  lộ ra cơ bụng săn chắc.

Vì thế, vị Hàng tổng nào đó bận trăm công ngàn việc đang họp căng thẳng nghe tiếng tin nhắn quen thuộc liền vội vàng rút điện thoại ở bên trong túi ra nhìn thoáng qua, gửi cho Ninh Tri Phi một cái dấu chấm hỏi.

Ninh Tri Phi, game over.

Bài học tình yêu thứ 2: Muốn ở cùng con gái lâu dài, hãy làm cho cô ấy cảm thấy vui vẻ khi ở bên bạn.

Ninh Tri Phi lại một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, lại từ trên mạng tìm kiếm rồi mua một quyển truyện bách khoa toàn thư có nội dung gây cười, hài hước nhất, lấy phương thức tự nhiên nhất, đó là lấy giọng nói tự thu âm, tự mình đọc gửi cho Hàng Nhân nghe.

Hàng tổng đang khiển trách cấp dưới, tùy tiện dùng ngón tay click mở một cái, đại khái một nửa thời gian tiếng âm thanh phát ra là thời gian mà Ninh Tri Phi ở bên kia, chính mình cười “Ha ha ha ha ha ha”, vì thế  Hàng Nhân lúc này lại tiếp tục gửi về cho hắn một chuỗi dấu ba chấm.

Ninh Tri Phi, lại game over.

Bài học tình yêu thứ 3: Viết thư tình, ở thời đại công nghệ phát triển như thế này, việc viết thư tình rất hiếm, nếu làm như thế chứng tỏ bạn rất yêu người ta, khẳng định có thể lay động tấm chân tình. Nhất định có thể một lần là thành công.

Ninh Tri Phi lại một lần nữa bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy lời này quả thật là có đạo lý, vì thế mỗi ngày đều vắt hết óc nghĩ viết như nào mới có thể bày tỏ hết lòng chân thành của mình.

Vì thế vị Hàng tổng đang bận rộn đấu thầu nào đó ngẫu nhiên thu được một bức thư mang đậm phong vị tình yêu mùi mẫn màu hồng, lúc mở ra không chút nào ngoài ý muốn nào, đập vô mắt là một đống kí tự chó bò, nhìn không ra người viết muốn biểu đạt cái gì, nội dung rất uyển chuyển nhưng chỉ duy nhất phía dưới là hàng thơ cổ càng làm cho nguyên một bức thư càng thú vị hơn. Hàng Nhân không khỏi cười khổ.

“Nhân trụ Trường Giang đầu, ta trụ Trường Giang đuôi, ngày ngày tư nhân không thấy nhân, cộng uống Trường Giang thủy.

Này thủy bao lâu hưu, này hận khi nào đã. Chỉ nguyện nhân tâm tựa lòng ta, định không phụ tương tư ý.”

Lời editor: đoạn thơ này mình không dịch được nên mình để nguyên, các bạn đọc có ai biết thì cmt giúp mình với nhé.

Ninh Tri Phi cố chấp chịu đựng không liên lạc với Hàng Nhân, rốt cuộc ba ngày sau thu được hồi âm, cậu run rẩy mở bức thư ra, trên bức thư là dòng chữ như rồng bay phượng múa được tóm gọn trong 2 ký tự – đã xem.

Ninh Tri Phi, thất bại toàn tập!

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.