Giường Đơn

Quyển 4 - Chương 1



Tối hôm qua, không biết đứng đã bao lâu.

Ngày hôm sau, cô bị cảm, thậm chí còn phát sốt.

Cô là ai chứ? Cô là Hạ Vũ Mạt, vội đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng rất xa xỉ! Hạ Vũ Mạt mãi mãi không có tư cách bị ốm!

Series Crystal, mùa đông này, pha lê Swarovski tổ chức một chuyến đi nhẹ nhàng nhằm tạo ra những hình ảnh độc nhất vô nhị như mộng ảo.

Cô mặc váy dạ hội gợi cảm lộ ra ngực và bả vai, vì cô là đại diện thương hiệu, trên người cao quý đầy màu sắc thủy tinh.

Kẹp tóc, dây chuyền, nhẫn, vòng tay, vòng chân, mỗi động tác, thong thả, xoay tròn một cách cao quý, đều đưa tới sự kinh diễm của đám đông.

Hiện trường rất náo nhiệt, rất nhiều người không ngừng chen chúc, nhiều người cầm di động, camera ghi hình.

Chỉ có cô, ở giữa sân khấu, cô đơn giản chỉ triển lãm sự cao ngạo của mình, giống như thế giới náo nhiệt này không có liên quan gì đến cô.

Sau đó, cô nhìn thấy anh.

Anh mặc quần áo bình thường, lẳng lặng đứng ở xa đám đông, tựa người vào thân cây, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Trong lòng chợt hốt hoảng.

Nhìn thấy anh, trong nháy mắt, cô kinh hoảng đến mức muốn lấy quần áo che đi bả vai lộ ra.

Cô có phần sợ anh.

Sợ anh, lại cảm thấy mình thật lỗ mãng.

Nhưng đây là công việc của cô.

Cô mỉm cười vẫn cao quý, hoàn mỹ không tỳ vết như cũ.

Không một vết rách.

Nửa giờ sau, nghi thức khai mạc của thủy tinh Swarovski cuối cùng cũng chấm dứt.

“Mạt Mạt, tiếp nữa còn một quảng cáo, đã hẹn trước với nhiếp ảnh gia rồi, phải lập tức đến đấy.” Cô vừa mới xuống thì người đại diện đã tới.

“Toàn bộ bỏ đi giúp tôi!” Lần đầu tiên không có ý thức trách nhiệm như vậy. Cô khoác thêm áo, không để ý người đại diện lo lắng gọi theo, không để ý đám đông chưa tan hết, vội vã chạy đến phía anh.

May mà anh vẫn ở đấy!

“Tìm tôi sao?” Cô thở gấp gáp, không hề có vẻ tao nhã khi ở trên sân khấu.

“Không cần chạy như thế.” Nhìn cô thở không ra hơi, anh nhíu mày.

“Có… việc à?” Cô thở quá nhanh, không nói được câu dài.

Bàn tay cầm túi của anh xiết chặt hơn.

Nếu là trước đây, cô khó thở như thế anh đã đau lòng đến chết.

Nếu là trước đây, cô dám chạy nhanh như thế đã bị anh đè ra đánh đòn.

“Chiếc áo này Tình Không đã giặt sạch rồi, bảo tôi đưa cho cô.” Bàn tay giơ chiếc túi ra, “Tình Không bảo tôi cảm ơn cô.” Lời nói của anh rất xa cách, không có một chút lẫn lộn tình cảm nào.

Nhận lấy chiếc áo, lông áo vừa chạm vào chóp mũi, cô che miệng, hắt xì một cái.

Đầu càng choáng váng hơn.

“Cô bị sốt phải không?” Lông mày nhăn lại.

Nhìn kỹ, không phải do son phấn, khuôn mặt trắng nõn của cô đang ửng hồng tự nhiên.

“Không phải!” Cô không thừa nhận, khoát tay.

“Vậy thì tốt, tôi đi đây.”

Những gì nên làm anh đều đã làm xong.

Trừ việc trước khi đi, Tình Không ngàn vạn lần dặn anh xin chữ ký.

Anh tự động nhổ bỏ.

Anh đối xử với Tình Không rất tốt, luôn nhân nhường, nhưng vẫn khác với cái gọi là yêu chiều.

Toàn bộ thế giới này, từng chỉ có một cô gái có thể khiến anh làm những chuyện mất mặt.

Ví dụ như buộc hoa hướng dương.

“A Á, ăn một bữa cơm đi!” Cô kéo lấy tay anh.

Lòng bàn tay cô nóng rực.

Anh nhìn cô, mặt không có biểu cảm gì.

“Ăn đồ Pháp được không? Tôi đi thay quần áo rồi ra!”

Bên cạnh đã có người chụp ảnh họ.

Nhưng cô không hề để ý.

Thật vất vả mới lấy ra được dũng khí này, cô không muốn bỏ lỡ.

“Anh chờ tôi năm phút, tôi sẽ ra ngay.” Không cho anh cơ hội từ chối, cô vội vàng xoay người, định chạy đi.

Kéo lấy tay cô.

Trái tim hai người đều đang đập nhanh hơn.

“Hai mươi phút, tôi chờ cô.” Nói xong, anh buông tay cô ra.

Không muốn lại nhìn thấy cô thở gấp gáp như thế.

Hai mươi phút, đủ để cô trang điểm lại, chậm rãi bước đi.

Mười phút sau, cô thay quần áo, mái tóc đen đơn giản đội lên mũ len, phủ lên mái tóc cô.

Bỏ đi tất cả trang sức lộng lẫy, khí chất của cô vừa sạch sẽ vừa thanh lịch.

Nhưng sắc mặt đỏ hồng của cô cũng không vì táp nước lạnh mà tan đi.

Khi cô thay quần áo, người đại diện ngạc nhiên thét chói tai, “Hạ Vũ Mạt, cô điên rồi phải không, ngày mai cô muốn tin xấu lên đầu báo à? Năm trước chỉ vì cô ăn cơm vài lần với anh chàng Ngôn Thần Minh, hàng xóm cũ của cô mà đã bị người ta bôi đen thành yêu phú ngại bần nên vứt bỏ bạn trai tiểu bạch thanh mai trúc mã, bị người ta nói đến đầu tắt mặt tối. Bây giờ cô lại đi cùng một người tầng lớp lao động, sao cô không thể tự trọng một chút? Chú ý một chút hình tượng cao quý hả?!” Người đàn ông kia mặc quần áo giản dị, vừa thấy đã biết là tầng lớp lao động ít tiền!

Anh là một hoàng tử thật sự!

Nhưng cô không định phản bác.

Cô không có thời gian, cũng không có hứng thú phản bác.

Bởi vì bây giờ anh có phải hoàng tử hay không đã không còn quan trọng nữa.

Thay quần áo xong, không để ý người đại diện đang tức đến giơ chân, cô lại chạy ra ngoài.

Anh rất giữ lời, không hề rời đi.

“Tôi xong rồi.” Lúc này cô không thở gấp nữa.

“Tôi sẽ lái xe.” Anh đưa tay về phía cô.

Anh chưa bao giờ ngồi xe để phụ nữ lái!

“Cô muốn ăn gì?” Lên xe, anh hỏi cô.

Cô không thích đồ ăn Pháp, cho dù muốn mình quên đi nhưng lại không quên nổi thói quen của đối phương.

Không hiểu sao anh chỉ đến trả áo khoác cho cô lại biến thành dùng cơm chiều.

Nhưng anh cũng không nhỏ mọn đến mức ngay cả chỉ một bữa cơm cũng trừng mắt với một phụ nữ.

Chuyện như thế anh không làm được.

Cho dù không muốn liên quan gì đến cô nữa.

Cô không hé răng, thật sự quá mệt mỏi.

Thấy cô không trả lời, anh quay sang, nhìn cô một cái, không có trang sức, bệnh của cô trở nên rất rõ ràng.

Anh đánh tay lái.

“Đi đâu?” Ý nghĩ đã có phần mơ hồ nhưng cô vẫn cố giữ lại một chút tỉnh táo.

“Tôi không muốn ăn cơm với cô.” Nghiêng đầu nhìn cô.

Sắc mặt ửng hồng, thật chướng mắt.

Cô lại bị đả kích .

Nhắm hai mắt lại, cô mệt chết đi được.

Anh muốn thế nào thì thế ấy đi, tình trạng hôm nay của cô không tốt, cũng chẳng “phát huy” cái gì được.

Trong lúc mơ hồ, cô cảm thấy anh đỗ xe ở ven đường, mở cửa xe.

“A Á, đừng đi!…” Kéo lấy ống tay áo anh, thân thể cô giống như chạy bằng pin, đã cạn sạch năng lượng.

Sau khi buổi khai mạc kết thúc, sự đề phòng cao độ của cô cũng buông xuống, tất cả mỏi mệt liền quét đến.

Ý thức dần mơ hồ, cô bắt đầu lâm vào khủng hoảng.

Giống như bảy năm trước, cái đêm anh dứt khoát rời đi.

Giống như khi cô sắp bị bán đi, khóa mấy ngày trong căn phòng toàn là chuột, gián, âm u ẩm ướt.

Thật bất lực, không ai có thể giúp cô.

“Tôi đi mua thuốc.” Giọng nói của anh vấn cứng rắn như cũ.

“Thuốc?…” Cô không hiểu anh đang nói gì.

Bị bệnh làm cô chơi xấu.

Chơi xấu quên đi rằng năm đó là cô đã đuổi anh đi.

“Tôi đi mua thuốc trước!” Anh nặng nề lặp lại một lần.

Tiện tay, cô cởi dây an toàn, mơ hồ đẩy cửa xe, “Không cần đâu… Tôi về nhà cũng được… Tôi không bị ốm.”

“Được rồi!” Không thể kiềm chế được nữa, anh tức giận, “Nhà cô còn có ai không?!”

Chấm dứt quan hệ với mẹ, cha cô cũng không thể duy trì được, bỏ lại cô, lựa chọn đi theo vợ, em trai duy nhất thì đang ở Anh.

Cô luôn chỉ có một mình!

Anh không phải kẻ sinh hoạt ở thời đồ đá, tin tức của cô cho dù anh không đọc báo thì cũng nghe Tình Không và Tiểu Niệm nói không ngừng.

“Đúng rồi! Tôi đã… đuổi… của tôi…” nhắm mắt lại, giọt nước mắt rất lớn rơi xuống. Bị bệnh làm cho cô trở nên yếu ớt.

Hạ Vũ Mạt đã đuổi Phàn Dực Á đi.

Cửa xe bị người nào đó nổi giận đùng đùng đẩy ra.

Cô nghĩ anh đã bỏ cô lại.

Cô không nên nói chữ “đuổi” này.

Rất mẫn cảm. . .

Một lúc sau, cửa xe lại bị mở ra.

Sau bảy năm, cô lại bị anh kéo vào lòng một lần nữa.

Ấm áp, ngang ngược, thật quen thuộc…

Nước đặt lên môi cô, thuốc cũng nhét vào trong miệng.

“Há mồm, nuốt vào, uống nước!”

Anh ra lệnh một câu, cô lại làm một động tác.

Uống thuốc xong, cô lập tức bị đẩy khỏi vòng ôm ấp quen thuộc kia.

Dựa lưng vào ghế, cô thở dốc.

Mọi chuyện tiếp theo đó có vẻ mơ hồ nhưng cũng rõ ràng.

. . .

“Oa, A Á, cô ấy đã sốt đến 39 độ 5 rồi! Như vậy mà vẫn kiên trì làm việc, thật là lợi hại!” Sau đó, bên cạnh có thêm tiếng nói của một phụ nữ.

“Tôi đã cho cô ấy uống ít thuốc, chị đợi một lúc nữa có thể sẽ toát mồ hôi, chị chăm sóc cho cô ấy! Tôi đến nhàng hàng một lúc!”

“Được được được, yên tâm đi, chăm sóc thần tượng của tôi là vinh hạnh mà!” Người phụ nữ vỗ ngực.

Người đàn ông đi được vài bước lại lo lắng dặn dò, “Nếu đến giờ uống thuốc lần thứ hai mà tôi chưa về thì chị nhất định phải cho cô ấy ăn cháo, sau đó lại uống thuốc! Dạ dày cô ấy không tốt!”

“Hiểu rồi! Tôi thề, tôi bảo đảm! Nhất định sẽ làm một y tá thật tốt! Chăm sóc vô cùng vô cùng tốt cho cô ấy!” Người phụ nữ đáng yêu cam đoan.

Anh phải đi sao? Để cô lại cho một người phụ nữ khác?

Cô muốn giãy dụa rời đi, lại phát hiện toàn thân không có sức lực, ý thức cũng thật mơ hồ.

. . .

Người phụ nữ kia cho cô ăn cháo, nửa thìa cô cũng không ăn.

Cô là người bệnh, cô cố ý.

“Tình Không, chị làm thế nào vậy? Ngay cả cho ăn cháo cũng không xong!” Khi anh về nhà liền nhìn thấy Tình Không đang không có cách gì, cảm thấy tức giận.

“Tôi…” Lời cam đoan dễ nghe ban đầu đã bị sự thật bóp chết.

“Quên đi, để tôi làm.” Anh cầm bát cháo lên.

Từng thìa một, cô vô cùng phối hợp.

. . .

“Nhiều mồ hôi quá!” Anh lo lắng sờ trán cô.

“Sốt đã bớt nhiều rồi! A Á, hay là buổi tối ôm cô ấy đến phòng tôi đi! Tôi và Tiểu Niệm ở cùng một phòng cũng được rồi!” Người phụ nữ đề nghị.

Không cần! Cô không cần ngủ trên giường “người phụ nữ của anh”!

Chết cũng không cần!

“Không cần đâu, cô ấy ngủ ở đây! Tôi sẽ ngủ trên sô pha!” Anh không hề do dự nói.

“A Á… Giường của cậu không phải là.. chưa bao giờ cho phụ nữ ngủ sao… ngay cả… Tiểu Niệm cũng không được…” Giọng nói của người phụ nữ kinh ngạc đến cực độ.

“Tôi sợ Tiểu Niệm tè dầm trên giường thôi!” Giải thích một cách gượng gạo.

Cuối cùng lại xấu hổ nói thêm một câu dư thừa, “Đưa đến đưa đi, tôi sợ ngày mai cô ấy không khỏi được, lại tiếp tục ở đây, phiền chết được! Hơn nữa chị cũng sẽ vất vả!”

“Không sao đâu! Cô ấy là bạn cậu! Sao tôi lại ngại vất vả được!” Người nói cũng thật ngốc nghếch.

Không ai ngờ rằng, chiến tranh giữa hai người phụ nữ, vào lúc này, lặng lẽ bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.