Giường Đơn

Quyển 5 - Chương 6



Edit: Mộc

Nước Mỹ. Sau khi hội nghị trao đổi kết thúc, Lý thư ký do dự, ấp úng mãi, “Tổng giám đốc, tôi muốn… xin nghỉ dài hạn..” Lý thư ký kiên trì nói ra mục đích của mình.

“Cho tôi một lý do.”, anh buông bút máy, tỏ vẻ nghiêm túc.

Công việc của anh bề bộn, những người đi theo anh cũng phải phụ trách lượng công việc cực lớn, may mà bọn họ đều là tinh anh của cha anh trước đây, đã quen việc.

Nhưng mỗi người đều giống như đinh ốc, có vị trí quan trọng của bọn họ.

Huống hồ anh đã bảy năm nay không tiếp xúc với việc quản lý hành chính, vừa lên liền chọn cái đỉnh núi lớn thế này, quyết sách đúng sai cha anh đều không tham gia, áp lực trên vai anh rất lớn.

“Tôi vẫn luôn chạy theo tổng giám đốc đi khắp nơi, vợ tôi lại đang mang thai… Cảm xúc rất không ổn định, vẫn gọi điện, oán giận tôi không quan tâm cô ấy… Luôn khóc lóc buồn bã, thiếu chút nữa đẻ non… Cho nên tôi muốn xin nghỉ dài hạn chăm sóc cô ấy…” Lý thư ký xấu hổ lo lắng nói sợ cấp trên tuổi trẻ sẽ chỉ trích mình công tư không phân biệt được.

Ít nhất ông Tổng sẽ tức giận, Lý thư ký đã tính toán nếu bị giận dữ sa thải sẽ thế nào. Không ngờ tổng giám đốc trẻ tuổi chỉ nhíu mày một cái, lại hỏi, “Phụ nữ đều như vậy sao?”

(ông Tổng ở đây là chỉ bố của Phàn Dực Á)

Vì sao Mạt Mạt của anh chưa bao giờ gây sự? Hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không gọi cho anh, lạnh lùng nói sợ quấy nhiễu anh.

Cảm xúc không ổn định, suýt nữa là đẻ non…

Phàn Dực Á phát hiện mấy chữ quan trọng này, làm anh kinh hồn táng đảm.

Mạt Mạt của anh luôn giấu kín cảm xúc, có khi nào cô đều để mọi thứ trong lòng không?

“Giao lại công việc của anh, đưa đơn xin nghỉ cho bộ phận nhân sự. Sau kì nghỉ tôi sẽ cho anh về trong nước cho đến khi vợ anh sinh con xong.”

Vượt ra ngoài dự kiến, tổng giám đốc trẻ tuổi nóng nảy lại rất dễ nói chuyện.

“Cảm ơn tổng giám đốc! Cảm ơn tổng giám đốc!” Lý thư ký cảm kích.

“Đi xuống đi!” Anh tỏ vẻ thản nhiên, mi tâm lại nhíu chặt.

Mạt Mạt… phụ nữ có thai có phải vô cùng cần chồng làm bạn không?

Ngày đó, anh ở cạnh cô một đêm, tuy rằng cô không nói gì nhưng từ thái độ ngàn y trăm thuận đó, có thể thấy cô muốn anh ở lại. Lý thư kí đi vài bước, lại do dự không yên, vẫn nói ra, “Thật ra… Tổng giám đốc, hai tháng nay, nhà hàng liên tục có vấn đề là do ông Tổng chỉ đạo… Ông ấy muốn huấn luyện khả năng xử lý của tổng giám đốc, cũng vì muốn cho anh và cô chủ…” Lời còn lại, Lý thư kí không dám nói quá rõ ràng.

Tổng giám đốc tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, cũng không phải người lỗ mãng, từng bước chắc chắn, mỗi người đều nhìn thấy, cũng rất khâm phục, chỉ có điều có lẽ không quan tâm nhiều đến vợ mới cưới.

“Ngày đó… tổng giám đốc trở về từ Pháp, ông Tổng biết được, rất giận, bảo chúng tôi… giám sát anh…” Nói cho tổng giám đốc những chuyện này cũng coi như chọn đường đi, dù sao cấp dưới bọn họ đều nhận ra, chỉ cần khoảng một hai năm nữa, tổng giám đốc chắc chắn sẽ khống chế được đại cục.

“Tôi biết rồi.” Anh nói Lý thư ký không cần nói thêm gì nữa.

Bút máy trong tay không ngừng xoay tròn, lại nắm chặt trong lòng tay.

Ông già tính toán cái gì trong lòng, thật ra anh cũng mơ hồ cảm thấy được. Cho nên anh không đối đầu trực tiếp! Chỉ cần nhịn thêm một chút, anh sẽ giành được toàn bộ quyền lực.

Sinh ra trong nhà giàu, không phải anh không có mưu mô, chỉ là chán ghét chuyện mưu mô mà thôi.

Nhưng anh cũng biết, quyền lớn nhất của Phàn gia không thể để cho ông già nắm chặt trong tối mãi được. Còn cả mẹ anh nữa! Cho dù có tiền nhưng bị cướp hết quyền lực, tuyệt đối sẽ không ai dám động vào người phụ nữ của anh.

Mà hiện giờ cô ấy đang làm gì? Anh rất nhớ cô! Nhớ đến đau lòng, thân thể cũng đau! Tùy tiện sắp xếp lại bàn làm việc, công việc ở Mỹ đã gần xong, anh chuẩn bị về nước.

Cho dù công việc bận thế nào cũng phải gặp cô, nếu không, lỡ cô thực sự có cảm xúc gì cũng giấu diếm, bé con sinh ra tính tình cũng trầm ngâm thì làm sao đây?

Vừa mới xuống máy bay, khởi động xe, đã nhận được điện thoại của Tình Không.

“A Á, cậu về nước một chuyến được không? Tiểu Niệm khóc suốt, sáng khóc, tối khóc, luôn kêu đau, lại không chịu đi bệnh viện…” Tình Không đương nhiên luống cuống, khóc không thành tiếng, “Con bé bị sốt mãi không giảm…”

“Được rồi! Tôi lập tức đến!” Anh đóng điện thoại, kêu lái xe đi đường khác.

Tình Không có chút mơ hồ, tính tình của mình và đứa bé thật giống nhau, căn bản không thể chăm sóc đứa bé được. Trước kia cũng vậy, mỗi khi Tiểu Niệm bị bệnh, rất hay quấy khóc, Tình Không hoàn toàn không có cách gì. Vừa đến nhà chính, chuẩn bị lên lầu chợt nghe thấy tiếng khóc rất lớn của Tiểu Niệm, “… Con không uống thuốc, không uống! Con muốn chú cha! Con muốn chú cha!” Tiếng khóc thật đáng thương.

Lòng anh căng thẳng, đứa bé này, anh nhìn nó lớn lên, thậm chí còn thề trong lòng, nhất định phải yêu thương nó hơn cả con của anh.

Vội vàng đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, đang ngồi ở giường khóc không ngừng.

Anh nhíu chặt mày. “Chú cha!” Thấy anh, Tiểu Niệm vươn hai tay đòi ôm, càng có vẻ đáng thương.

Anh đã bao lâu không thấy đứa bé này rồi? Sao sắc mặt lại kém như vậy?

“Đau! Con đau!” Ôm lấy Tiểu Niệm, anh đau lòng, “Uống thuốc hạ sốt chưa?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niệm ửng hồng mất tự nhiên.

“Con bé không chịu uống thuốc! Mới truyền một cái, nó còn dám nhổ cả ống tiêm ra, lão gia bị nó làm đau đầu, trở về phòng rồi.” Tình Không vẫn rơi nước mắt, dáng vẻ bất lực yếu đuối.

“Làm bừa!” Anh tức giận! Đứa bé trong lòng, anh đã không còn ôm mà lập tức kéo tay áo nó, thiếu chút nữa vặn gãy cổ tay Tiểu Niệm. “Cháu còn làm bừa như thế, chú sẽ đuổi cháu ra ngoài!”

Không ngờ bị anh dọa nạt như thế mà Tiểu Niệm càng khóc to hơn, “Chú cha không cần con! Lâu như thế cũng không tới thăm con! Tiểu Niệm bị bệnh, đau, chú cha mới trở về thăm!”

Đứa bé này trở nên tùy hứng như thế từ khi nào?

“Uống thuốc!” Anh quát to một tiếng, Tiểu Niệm liền bị dọa.

Hai bên anh, một người nhỏ giọng khóc, một người cầm thuốc trên bàn lên uống.

“Chú cha, cháu đau…” Nhưng con bé vẫn khóc.

Khóc làm anh tâm phiền ý loạn, cõng Tiểu Niệm trên lưng, giống như lúc trước, ở trong phòng, đi qua đi lại. Giống như một người cha. “Chú cha, con đau…” Đứa bé bình thường hoạt bát, bây giờ lại vô cùng ấm ức.

“Sao Tiểu Niệm lại bị đau?” Anh vừa dỗ dành vừa hỏi.

Khuôn mặt Tiểu Niệm chôn trên lưng anh, “Cha, con đau, con đau…” Không thể nói rõ vì sao không thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân đau quá, Tiểu Niệm bị bệnh, càng thêm hy vọng giờ khắc này chú có thể trở thành cha mình. “Cha…” “Tiểu Niệm…” Anh không thể nề hà thở dài một hơi, làm sao anh không biết chứ, đứa bé này hễ bị bệnh là khóc, càng hay gọi anh là cha, bướng bỉnh vô cùng, không chịu sửa miệng.

“Tình Không, đo nhiệt độ cho Tiểu Niệm đi.”Anh lên tiếng, nhắc nhở người phụ nữ vẫn đang ngồi trên giường lau nước mắt.

Thật sự là loạn hết cả lên!

“Được được!” Tình Không vừa lau nước mắt vừa đo nhiệt độ cho con gái, một lúc sau nhìn nhiệt kế, khóc ầm lên, “A Á, con bé vẫn 38 độ. Đã vài ngày rồi! Sao sốt mãi không giảm?” Khóc, khóc đến ngã vào lòng anh.

Hai người, một lớn một nhỏ, một ở trong lòng anh, một ở trên lưng anh, khóc thành một đoàn. Gân xanh nổi đầy trán. Sao có thể đúng lúc thế chứ, tự nhiên Mạt Mạt lại gọi điện tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.