Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 15



Tiêu Ngọc Hoành chuồn từ cửa sau lớp học ra, hắn to cao, đi học luôn ngồi ở hàng cuối cùng nên chuồn cũng rất dễ, chỉ có điều khi cô giáo viết lên bảng xong quay lại, lập tức phát hiện cậu sinh viên đẹp trai kia đã không thấy đâu nữa.

Cô giáo có chút thất vọng.

Còn ngoài lớp học, Tiêu Ngọc Hoành vừa xuống lầu vừa bấm số Vương Tiểu Thiên.

Có người đăng nhập tài khoản game của hắn!

Khoảnh khắc Tiêu Ngọc Hoành nhận được tin nhắn báo mã xác nhận liền nghĩ ngay đến Vương Tiểu Thiên, bởi vì người kia hôm qua tự nhiên chạy xuống dưới ngồi làm bài, và lúc hắn đăng nhập vào game, cậu ta cũng vừa vặn ngồi ngay bên cạnh hắn.

Muốn hack nick tôi sao? Thủ đoạn gây án đúng thật là… tầm thường quá đáng.

Tốt xấu gì cũng phải chờ vài ngày đã chứ? Hôm qua vừa liếc thấy mật khẩu cái hôm nay đã ra tay ngay rồi, trộm cũng không huênh hoang bằng cậu, Tiêu Ngọc Hoành không biết nên tức hay nên cười, lúc này đầu bên kia đã nhấc máy.

“A lô?” Giọng Vương Tiểu Thiên vẫn lạnh nhạt như trước.

Tiêu Ngọc Hoành im lặng, sau đó đi thẳng vào vấn đề mà hỏi cậu: “Anh đăng nhập tài khoản game của tôi à?”

“Sao cơ?” Người ở đầu bên kia dường như hơi nghi hoặc, sau đó bực mình nói: “Tài khoản game gì, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi học.”

Nói xong liền định cúp máy.

Tiêu Ngọc Hoành vội truy hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Người kia im lặng vài giây rồi mới lạnh lùng đáp: “Không nói cho cậu biết.”

Điện thoại cúp rồi.

Tiêu Ngọc Hoành khẳng định 99% là Vương Tiểu Thiên gây án, thế là hắn lại gọi cho cậu béo, người kia hầu như cả ngày đều rúc trong ký túc.

“Béo, Tiểu Thiên có ở phòng không?”

“Không, sao thế?”

“…Không có gì.”

Tiêu Ngọc Hoành cúp máy rồi đứng yên nghi ngờ, nghi ngờ tài khoản của cậu béo liệu có phải cũng do Vương Tiểu Thiên hack mất không, dù gì thì thời gian gây án cũng rất gần, hơn nữa Vương Tiểu Thiên cũng có cơ hội nhìn thấy mật khẩu của cậu béo, nếu là đúng thật thì…

Ác liệt quá đi!

Tiêu Ngọc Hoành cau mày, ánh mắt sắc nhọn, rồi xoay người đi về phía thư viện.

Hôm nay Vương Tiểu Thiên không có tiết tự chọn, mà cậu không đi học không ở ký túc thì chỉ có ở thư viện, hoặc là ăn cơm ở nhà ăn, có điều giờ mới mười giờ sáng, vì thế không thể ở nhà ăn được.

Tiêu Ngọc Hoành sải bước đi vào thư viện, mà trước đó một giây, Vương Tiểu Thiên chạy bước nhỏ xuất hiện ở chỗ rẽ, đồng thời tinh mắt nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoành liền vội vàng lùi ngay lại.

Xong rồi xong rồi xong rồi… Vương Tiểu Thiên cuống quít nấp sau chỗ rẽ, khuôn mặt vốn đã trắng giờ còn trắng hơn bình thường mấy lần, nhưng dù gì cậu cũng là thanh niên tốt thế kỷ mới tố chất cao IQ cao, lập tức bình tĩnh lại, chờ Tiêu Ngọc Hoành đi vào thư viện mười mấy giây xong, lập tức chui thẳng vào cầu thang leo lên tầng bốn, đến đầu cầu thang rồi bèn lén lút thò đầu vào, đúng lúc đó thì thang máy ting một tiếng mở ra, Vương Tiểu Thiên có tật giật mình rụt đầu lại, chờ người trong thang máy đi ra rồi mới lén nhìn, không phải Tiêu Ngọc Hoành.

Vương Tiểu Thiên chờ vài giây, xác định trong hành lang tạm thời không có ai xuất hiện nữa mới nhẹ chân đi nhanh về phía phòng vệ sinh, mở vòi nước rửa tay thật nhanh, sau đó giả vờ đi từ trong nhà vệ sinh ra.

Tiêu Ngọc Hoành đúng lúc ấy cũng đi từ trong cửa thư viện khoa học thông tin ra, trông thấy Vương Tiểu Thiên thì sững ra một hồi, còn Vương Tiểu Thiên thì khống chế hơi thở hơi bất ổn, vẩy nước trên tay cau mày liếc nhìn hắn, sau đó lạnh mặt đi vòng qua hắn, định đi vào trong thư viện.

Vương Tiểu Thiên rất mừng vì mình là khách quen của thư viện này, hơn nữa còn có vị trí chuyên dụng, vì sách của cậu hầu như suốt cả năm luôn bá chiếm góc gần cửa sổ, nhân viên quản lý cũng nhận ra cậu nên không thu sách của cậu đi, cũng tiện cho cậu diễn kịch lúc này.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn theo bóng lưng cao gầy của Vương Tiểu Thiên, đáy mắt vẫn chưa dứt hẳn vẻ hoài nghi, bèn theo Vương Tiểu Thiên đi vào thư viện.

Nếu có loa thì tiếng tim đập dồn của Vương Tiểu Thiên sẽ vang vọng mọi ngóc ngách trong thư viện, cậu cảm nhận được Tiêu Ngọc Hoành cũng đi theo, điều này khiến lòng bàn tay cậu chảy mồ hôi, có điều cậu vẫn duy trì vẻ bình thản lấy thẻ sinh viên từ trong túi ra quét ở lối vào, sau đó đi vào trong.

Tiêu Ngọc Hoành cũng lấy chiếc ví da từ trong túi ra rồi móc lấy thẻ sinh viên của mình, “tích” một tiếng, đang định đi theo Vương Tiểu Thiên vào trong thì mắt bỗng để ý thấy nhân viên quản lý đang ngồi sau quầy lướt web.

Tiêu Ngọc Hoành nhìn theo bóng lưng Vương Tiểu Thiên rồi lại nhìn nhân viên quản lý, khóe miệng cong lên, sau đó cúi người bình thản dựa tay lên mặt quầy, hỏi nhân viên quản lý kia:

“Cô ơi, cho em hỏi một chút, Vương Tiểu Thiên ban nãy ở đây suốt ạ?”

Vương Tiểu Thiên đang đi về chỗ cố định của mình hơi khựng lại, người lập tức lạnh toát, nhưng cậu nhanh chóng bước tiếp, chỉ có vành tai là dựng thẳng lên, đầu óc hoàn toàn tập trung vào lối vào đằng sau, nhưng căn bản không dám quay đầu lại.

Nhân viên quản lý thư viện ngẩng lên, cô liếc nhìn Tiêu Ngọc Hoành, mắt hơi ngơ ngác, vẫn chưa rời khỏi thế giới trong tiểu thuyết.

“Sao cơ?”

Tiêu Ngọc Hoành bèn hỏi lại: “Vương Tiểu Thiên nãy giờ đều ở đây ạ?”

Nhân viên quản lý quay đầu liếc nhìn Vương Tiểu Thiên đang đi về phía góc, nghĩ một chốc nhưng không nhớ ra cái gì bèn gật đầu: “Ừ, cậu ta thường xuyên đến đây, luôn ngồi ở vị trí đó.”

Vương Tiểu Thiên quay lưng về phía bọn họ cười, cả người thả lỏng hẳn, cậu xoay người, ngồi xuống, mở sách ra, ánh nắng ấm áp sáng ngời xuyên qua cửa sổ rơi xuống người cậu, dễ chịu.

Cạnh quầy, Tiêu Ngọc Hoành im lặng.

Chẳng lẽ mình đoán sai?

Tiêu Ngọc Hoành lại quay đầu nhìn về phía Vương Tiểu Thiên, người đang ngồi cạnh cửa sổ vẫn bình thản, đang chăm chú đọc sách, Tiêu Ngọc Hoành liền cười tự giễu, lễ phép nói với nhân viên quản lý thư viện: “Làm phiền cô rồi.”

Hắn cũng không sang kiếm Vương Tiểu Thiên mà xoay người đi luôn.

Về ký túc đổi mật khẩu đã, sau đó kiểm tra kỹ lại sau.

Chờ bóng người Tiêu Ngọc Hoành biến mất khỏi thư viện, Vương Tiểu Thiên cuối cùng cũng có không gian mà thở, suýt nữa thì bị Tiêu Ngọc Hoành phát hiện vẫn không khiến cậu từ bỏ ý nghĩ hack nick, trái lại, cậu cảm nhận được sự kích thích và đắc ý cực lớn qua màn đọ sức vừa rồi.

Mình đăng nhập tài khoản của hắn ở quán net, tuy không thành công nhưng hắn cũng không bắt được mình, nói tóm lại, vẫn là mình thắng được một trận phải không?

Vương Tiểu Thiên cậu đã khiến Tiêu Ngọc Hoành ăn một vố rồi! Tiêu Ngọc Hoành hắn có bản lĩnh sao không bắt được mình? Chẳng phải là không thể làm gì mình sao?

Vương Tiểu Thiên nằm bò ra bàn, vùi mặt vào cánh tay mà im lặng cười to, sự ấm ức trong lòng cuối cùng cũng được trút một phần ra ngoài.

Vui quá!

Quả nhiên ý nghĩ hack nick là chính xác, cậu không tiền không thế cuối cùng cũng tìm được một con đường báo thù có thể thực hiện được, người kia còn chưa học xong đã vội vàng chạy đến tìm mình, có thể thấy tài khoản game kia chẳng khác gì nửa mạng hắn thật, như vậy chỉ cần cậu nắm được tài khoản của hắn, tăng cường uy hiếp, vậy là có thể dễ dàng đạp hắn dưới chân.

Vương Tiểu Thiên đưa tay sờ lên ngực mình, tuy đã qua một kỳ nghỉ hè nhưng phát đạp của Tiêu Ngọc Hoành lên ngực cậu vẫn ngâm ngẩm đau như trước, như mới hôm qua thôi.

Nhất định phải đạp trả ba cái mới có thể hả giận được!

Còn phải đánh mông nữa! Ngồi trên lưng hắn đánh mông hắn như đánh trống!

Ánh mắt Vương Tiểu Thiên trở nên kiên định, cậu ngồi thẳng người dậy, bắt đầu nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Không ngờ hành động của mình quá rõ ràng, đến mức mà Tiêu Ngọc Hoành chỉ một chốc thôi đã đoán ngay ra là cậu làm, nói cho cùng vẫn là bản thân cậu nghĩ vụ hack nick đơn giản quá.

Chỉ có mật khẩu thôi thì cũng không có tác dụng, không có điện thoại của hắn thì không thể có mã xác nhận, trộm điện thoại? Không được không được, máy của tên đại gia kia khóa vân tay, hay là dùng luôn máy tính của hắn đăng nhập? Như vậy thì sẽ không cần mã xác nhận nữa…

Không được không được. Vương Tiểu Thiên lại gạt bỏ ý nghĩ này, chưa nói chuyện cậu béo ngày nào cũng rúc trong ký túc, cho dù cậu tìm được cơ hội trực tiếp dùng máy tính của Tiêu Ngọc Hoành để đăng nhập, cậu cũng không có tài khoản để chuyển vàng và trang bị trong game của hắn được, tiêu hủy luôn thì mất luôn con át chủ bài để uy hiếp, bị đối phương bắt được thì chắc chắn sẽ no đòn.

Giờ cẩn thận ngẫm lại, hành động ban nãy của cậu vô cùng lỗ mãng, chẳng hiểu sao lại ra ngay quán net đăng nhập, hoàn toàn không có kế hoạch gì cả.

Vương Tiểu Thiên chìm trong suy nghĩ, cậu học thì giỏi nhưng người chưa bao giờ chơi bất cứ thứ trò chơi nào như cậu lại chính là một tên tiểu bạch trên phương diện hack nick, thế là nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Thiên dựa trên tinh thần ham học hỏi, lấy điện thoại ra tìm diễn đàn game Thất giới, đăng ký ID rồi đăng một bài cầu trợ giúp:

“Con trai nghiện game không thể cai được, phải làm thế nào mới có thể ngầm kiểm soát được tài khoản của nó? Online chờ, gấp!”——Tao là bố mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.