Giường Trên Ngày Nào Cũng Bị Giường Dưới Chọc Tức Hộc Máu

Chương 46



Tiết tháo là cái gì? Vương Tiểu Thiên quên rồi, khi cậu từ bỏ tất cả mà mặc đồ nữ vào, cậu đã không còn tiết tháo rồi.

Mặc một lần cũng là mặc, mặc hai lần cũng là mặc, nếu như có thể chắc chắn Tiêu Ngọc Hoành đã từ bỏ nghi ngờ cậu, Vương Tiểu Thiên không ngại từ bỏ tất cả lần nữa để đạt được mục đích.

Đã làm nhiều như thế rồi, nếu không trộm được tài khoản của Tiêu Ngọc Hoành, Vương Tiểu Thiên không cam tâm, vì thế cho dù nguy cơ đã còn lớn hơn trước đây, cậu vẫn sẽ làm.

Không thể để tất cả nỗ lực trước đó vì sợ hãi mà thành vô dụng được, bản thân đã tự bêu xấu chính mình này cũng đáng thương quá rồi.

Còn Tiêu Ngọc Hoành đùa cợt với Đoàn Sách và cậu béo xong, bèn ra cạnh giường bắt đầu thay quần áo, áo khoác vừa cởi liền hiện ra một thân cơ bắp rắn chắc.

Vương Tiểu Thiên tùy ý liếc một cái, hơi ngưỡng mộ, không ngờ Tiêu Ngọc Hoành nhìn thấy cậu đang nhìn hắn, thế là gồng bắp tay lên như anh trai cơ bắp.

“Đẹp chứ?” Tiêu Ngọc Hoành cố ý khoe với cậu.

Oa, người này đúng là mặt dày. Vương Tiểu Thiên bèn tức giận đáp: “Đẹp thì có ăn được không?”

“Tôi không ngại cho anh ăn đâu.” Tiêu Ngọc Hoành bèn giơ cánh tay mình sang, Vương Tiểu Thiên cũng bình thản, lấy con dao từ trong túi bút ra giả bộ định cắt thật, làm Tiêu Ngọc Hoành sợ vội vàng rụt tay lại.

Trêu ai cũng không thể trêu hoa trên non cao.

Mặc áo ngủ mùa thu vào, Tiêu Ngọc Hoành mặc đồ mỏng tanh cũng chẳng thấy lạnh, sau đó lại nói chuyện với Vương Tiểu Thiên, hỏi cậu: “Còn giận không?”

Vương Tiểu Thiên ngó lơ hắn, mở máy tính mình lên, Tiêu Ngọc Hoành bèn nói: “Lúc ở nhà ăn tôi chỉ nói đùa với anh thôi, sao anh chẳng có tí hài hước nào vậy?”

Vương Tiểu Thiên giờ mới lạnh lùng nhìn sang: “Nếu như tôi bảo cậu giống một cô gái nào đó, cô gái đó lại là bà xã tôi, cậu có giận không?”

“Bà xã nhà ai cao những một mét chín hai chứ?”

“Bà xã người bình thường cũng không đến một mét bảy chín!”

Tiêu Ngọc Hoành bèn cười với cậu: “Thế anh có đẹp không?”

“Nhan cẩu, cút ra.” Vương Tiểu Thiên chửi, mắt nhìn về phía máy tính của mình, tỏ vẻ không thèm nói chuyện với nhan cẩu, nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nhìn sang Tiêu Ngọc Hoành, giọng cảnh cáo không hề thân thiện: “Cấm lấy tôi ra nghĩ linh tinh, Vương Tiểu Thiên tôi, điện nước đầy đủ, đàn ông đích thực.”

“Biết rồi, tôi còn từng tắm cho anh mà.” Tiêu Ngọc Hoành cười nói, Vương Tiểu Thiên là trai hay gái, hắn rõ ràng hơn ai hết.

Vương Tiểu Thiên đỏ mặt, lại nói tiếp: “Cậu biết là tốt.”

Nói xong lại quay về máy tính, màn hình quay lưng về phía Tiêu Ngọc Hoành, Tiêu Ngọc Hoành cũng chẳng nhìn trộm, mặc bộ đồ ngủ mỏng tanh ra ngồi trước bàn học.

Hắn biết Vương Tiểu Thiên vẫn chưa thôi nghi ngờ mình, mà nếu hắn muốn xem cậu mặc đồ nữ nữa thì phải khiến cậu tin rằng mình đã hoàn toàn tin tưởng em gái cậu chính là Hàn Tuyết Thiên, như vậy mới có thể khiến cậu có gan hành động.

Anh giả gái chơi tôi trước, giờ tôi tương kế tựu kế chơi lại cũng không phải lỗi của tôi phải không? Tiêu Ngọc Hoành hớn hở mở máy tính mình lên, mang tâm lý đùa ác, nhưng động lòng thì không thể động lòng nữa, như thế buồn nôn lắm.

Tiêu Ngọc Hoành thấy mừng vì mình sáng suốt, chưa đem cả chân tâm vào tình yêu trên mạng, bằng không thì bị lừa rồi đau lòng có khi lại đòi Vương Tiểu Thiên phí tổn thất tinh thần thật, hơn nữa cảm xúc hắn thay đổi cũng nhanh, cảm tình dành cho Hàn Tuyết Thiên lúc đầu, sau khi biết “cô nàng” thực ra là Vương Tiểu Thiên thì lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là vừa tức vừa cười vì cậu bạn đầu têu.

Xem bố chơi ngược lại đây. Tiêu Ngọc Hoành mở khung chat ra, nhắn tin cho Vương Tiểu Thiên:

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Bà xã~ lên chơi game đi~ moa moa~

Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên nheo mắt nhìn tin nhắn kia, lòng không chắc chắn lắm, rốt cuộc là hắn đã phát hiện ra mình hay chưa? Biết mình chính là Hàn Tuyết Thiên rồi thì chắc không thể gọi bà xã mượt vậy chứ?

Nhưng Tiêu Ngọc Hoành cũng là một tên không có tiết tháo.

Nghĩ ngợi một hồi, Vương Tiểu Thiên quyết định gặp chiêu gỡ chiêu.

Hàn Tuyết Thiên: Được thôi~ em đang định lên đây~ um moa~

Hai người hư tình giả ý chim chuột một hồi, lại kéo dài mối tình hoa nhựa này thêm một ngày, sau đó tự lên game.

Lúc trưa Vương Tiểu Thiên log out là đang luyện cấp, thế nên sau khi đăng nhập, nhân vật xuất hiện ở dã khu, chẳng mấy chốc đã có người chơi phát hiện ra cậu, cũng may không nhiều chuyện đi báo tọa độ cậu, nhưng lại gửi yêu cầu tổ đội.

“Cùng luyện cấp không?” Người chơi nam kia hớn hở hỏi, level gã cao hơn Vương Tiểu Thiên một chút: “Tôi dẫn em.”

“Không.” Vương Tiểu Thiên lạnh lùng từ chối, ngoài Tiêu Ngọc Hoành ra thì cậu không có hứng thú với người khác, đang định mở danh sách bạn bè ra xem Tiêu Ngọc Hoành đang ở đâu thì một hồng y mỹ nam vác lưỡi hái hạ từ trên trời xuống.

Vương Tiểu Thiên vừa há mồm đã cho một câu: “Sư phụ chơm chơm~ trái_tim.jpg

Người chơi nam bên cạnh đau lòng, phân biệt đối xử quá rõ ràng.

Tiêu Ngọc Hoành tùy ý liếc nhìn người kia một cái, sau đó mới nhìn sang Vương Tiểu Thiên, kinh ngạc phát hiện cậu vẫn mới có cấp ba mấy, bèn hỏi: “Em không tìm ai dẫn em luyện cấp sao?”

“Không có~ người ta toàn một mình tự luyện thôi~” Vương Tiểu Thiên nũng nịu nói, vẫn cố chấp duy trì tạo hình cô gái dễ thương.

Tiêu Ngọc Hoành bèn hướng dẫn cậu: “Lần sau em tổ đội với người khác đi, trước cấp 60 hệ thống sẽ tặng “đồng tâm hiệp lực đan”, lúc tổ đội thì ăn một viên, sẽ có tăng phần trăm kinh nghiệm, sau đó mấy người cùng đi đánh quái, tốc độ thăng cấp sẽ nhanh hơn.

Lúc trước hắn thăng cấp cũng nhờ cậu béo và Đoàn Sách tổ đội.

“Nhưng người ta cũng chỉ muốn tổ đội với sư phụ chơm chơm thôi~” Vương Tiểu Thiên nũng nịu nói, dựa sát vào bên cạnh Tiêu Ngọc Hoành, hỏi thăm dò một câu: “Với cả người ta tổ đội với người khác, sư phụ chơm chơm không để bụng sao?”

Khi cậu lượn diễn đàn thường thấy có người đăng bài bóc phốt tình duyên, mắng tình duyên tổ đội với người khác còn nhiều hơn mình, sau đó còn chòng ghẹo chim chuột với sư phụ bằng hữu trong tổ đội, rõ ràng chỉ là quan hệ giả trong game thôi mà tranh giành ghen tuông chẳng kém gì ngoài đời.

Nếu như Tiêu Ngọc Hoành thực sự thích Hàn Tuyết Thiên, chắc hẳn cũng sẽ để ý mấy cái này chứ?

Tiêu Ngọc Hoành không nghĩ nhiều như thế, trả lời thẳng thắn: “Có gì mà để bụng chứ, vốn game này đã chú trọng vào tổ đội rồi, lần sau anh không lên thì em cứ để các fan của em dẫn em là được, nhanh hơn em luyện cấp một mình nhiều, đảm bảo chẳng mấy hôm là sẽ lên cấp 60 ngay.”

Vương Tiểu Thiên nghe mà sững ra: “Bảo fan dẫn? Em đâu có quen họ.”

“Họ quen em là được, đây là lao động miễn phí, không cần cũng chẳng sao, nếu như gặp được ai nói chuyện hợp cạ thì có thể kết bạn, mở rộng mối quan hệ, sau này cần giúp đỡ hay là thiếu tiền thì sẽ không phải lo nghĩ nhiều quá.” Tiêu Ngọc Hoành rất chín chắn, quen lối nghĩ theo cách tư duy của người làm ăn.

Vương Tiểu Thiên nghe mà đần ra, sau đó liền được Tiêu Ngọc Hoành dẫn đi đánh quái ở thánh địa thăng cấp, nhưng đánh được một lúc thì có người gọi Tiêu Ngọc Hoành đi đánh nhau, vì là bạn rất thân lại liên quan đến môn phái chiến, đối phương lần trước đã trượng nghĩa giúp Tiêu Ngọc Hoành chống lại mấy nghìn fan của Vương Tiểu Thiên rồi, vì thế Tiêu Ngọc Hoành không tiện từ chối, bèn nói rõ nguyên nhân với Vương Tiểu Thiên rồi hỏi cậu có muốn đi cùng luôn không.

Vương Tiểu Thiên nghĩ mình cấp thấp thế này, đi cũng chỉ có phần đứng xem, thế là từ chối.

“Vậy anh gọi mấy đứa bạn sang dẫn em luyện cấp nhé.” Tiêu Ngọc Hoành nói, áy náy xoa đầu cậu.

“Không cần đâu~” Vương Tiểu Thiên giả vờ dịu dàng quan tâm: “Sư phụ chơm chơm mau đi đi~ em ở đây đánh một mình cũng được.”

Nếu là “Hàn Tuyết Thiên”, Tiêu Ngọc Hoành sẽ không nói năng gì mà dẫn sang đó luôn, nào có chuyện hỏi trước, nhưng sau khi biết “cô nàng” chính là Vương Tiểu Thiên rồi, nghĩ lại tính cách lạnh nhạt của cậu, thế là không miễn cưỡng nữa.

“Vậy anh giúp bạn xong sẽ lập tức sang tìm em.” Tiêu Ngọc Hoành nói rồi phi thiên đi mất.

Vương Tiểu Thiên đứng một mình ở dã khu, nghĩ lại lời Tiêu Ngọc Hoành nói cũng rất có đạo lý, thế là định đi gọi mấy người tình nguyện tổ đội với cậu cùng đi đánh quái, nhưng cậu không quen giao tiếp cũng không biết gọi thế nào, thế là do dự mở danh sách bạn bè ra.

Trong danh sách bạn bè có một người, bốn chữ “Thích khách thần bí” đang sáng, vị trí hiển thị ở Nhân giới.

Vương Tiểu Thiên nghĩ đến Tiêu Ngọc Hoành tìm ra manh mối về cậu từ hôm qua, người này có khi nào cũng đoán ra là cậu rồi không? Nhưng nhớ lại phản ứng của anh ta hôm qua thì có vẻ vẫn chưa.

Nghĩ một hồi, Vương Tiểu Thiên thử nhắn tin sang:

[Bạn bè] Hàn Tuyết Thiên: Chào anh, anh có rảnh không?

(“Anh” mà em Thiên nói ở đây là kính ngữ 您)

Đối phương trả lời rất nhanh.

[Bạn bè] Thích khách thần bí: Có.

Một chữ rất đơn giản, một phút sau, một thích khách đeo mặt nạ màu đen liền xuất hiện bên cạnh Vương Tiểu Thiên.

Vương Tiểu Thiên cũng không lòng vòng, hỏi thẳng: “Em gái anh vẫn đang tìm tôi à?”

“Không tìm nữa rồi.” Thích khách nói, đôi mắt lộ ra ngoài rất sắc, khác hẳn anh ta ngoài đời thật.

Xem ra những gì nói với Mã Kỳ Kỳ trên đu quay hôm qua có hiệu quả rồi. Vương Tiểu Thiên thở phào, tỷ thí với Tiêu Ngọc Hoành đã tốn không ít tâm tư của cậu, cậu cũng không muốn đi gây rối thêm nữa.

Hỏi xong, hai người lại rơi vào im lặng, Vương Tiểu Thiên nghĩ nghĩ rồi cảm ơn anh ta: “Hôm tôi livestream anh đã thưởng không ít tiền, cảm ơn anh.”

“Sinh tử cũng thưởng em gái tôi.” Mã Tuấn Phi nói, vì bịt mặt nên không nhìn thấy được một chút biểu cảm nào của anh ta: “Cô rất đẹp.”

Vương Tiểu Thiên hơi sững ra, sau đó nhìn thấy người đàn ông cao gầy trước mặt mau chóng thêm một câu: “Không có ý gì đâu, cô đừng hiểu nhầm, chỉ là muốn nói với cô… cô rất đẹp.”

Vì bản thân là con trai nên được khen như vậy khiến Vương Tiểu Thiên hơi chột dạ, cũng rất xấu hổ: “Cảm, cảm ơn… em gái anh cũng rất xinh.”

“Rất xin lỗi vì trước đó đã uy hiếp cô.”

“Tôi không để bụng đâu, tôi cũng chế giễu em gái anh trong livestream, xin lỗi…”

“Em ấy khiêu khích cô và Sinh tử trước, thế nên cô cũng không cần để tâm.”

“Ừ.”

Lại im lặng một lúc, sau đó Vương Tiểu Thiên nói với anh ta: “Tôi đi luyện cấp đây, anh cứ chơi tiếp đi.”

“Không cần dùng kính ngữ với tôi đâu.” Mã Tuấn Phi nói, nhưng không đi ngay mà do dự một hồi, gửi lời mời tới Vương Tiểu Thiên: “Nếu như không ngại thì tôi dẫn cô luyện cấp nhé.”

Vương Tiểu Thiên sững ra, vốn định từ chối, nhưng trong đầu bỗng nhớ đến bố dặn mình năng kết bạn, còn cả đạo lý to lớn của Tiêu Ngọc Hoành nữa, thế là do dự chốc lát rồi gật đầu.

“Được.”

Chờ Tiêu Ngọc Hoành đánh nhau xong, Vương Tiểu Thiên đã thăng cấp 40 rồi, hơn nữa còn đã out game, mở khung chat ra xem thì chỉ có hai câu đơn giản:

Hàn Tuyết Thiên: Sư phụ chơm chơm~ em log out ngủ đây~ um moa~

Hàn Tuyết Thiên: Ngày mai cùng nhau chơi nhé~

Tiêu Ngọc Hoành ngẩng đầu nhìn giường trên mình, Vương Tiểu Thiên đã nằm xuống rồi, thế là Tiêu Ngọc Hoành nhắn lại:

Thằng con khốn kiếp người ngốc tiền nhiều: Ngày mai nhất định sẽ dẫn em.

Nhưng hôm sau lại bị các anh em gọi đi, Tiêu Ngọc Hoành là người yêu PK, không nhịn được mà muốn sang làm một trận, Vương Tiểu Thiên cũng để hắn đi, tuy tạo hình cho mình là người hay nũng nịu, nhưng cũng chỉ là ăn nói chảy nhớt thôi, tính cách vẫn lạnh nhạt như trước, chẳng nghĩ đến chuyện làm nũng giữ lại hay nói mấy câu kiểu “ở lại với người ta đi mà~”.

Tách ra nghỉ tí cũng tốt. Vương Tiểu Thiên nghĩ, mấy ngày nay thần kinh căng đến sắp đứt rồi.

Sau đó liên tục mấy ngày liền Tiêu Ngọc Hoành đều đi đánh nhau, Vương Tiểu Thiên nghe ba người kia tán gẫu mới biết hóa ra là sắp đến hoạt động môn phái chiến.

“Anh không tham gia môn phái chiến sao?” Vương Tiểu Thiên hỏi Mã Tuấn Phi, buff một phát cho anh ta.

“Thực ra tôi không thích đánh nhau.” Mã Tuấn Phi nói, mặt vẫn giấu kín dưới mặt nạ màu đen: “Môn phái trước nay luôn do em gái tôi lãnh đạo, tôi đa phần là đứng bên cạnh xem em ấy quậy với Sinh tử, sau đó xem tình hình có cần ra tay hay không.”

Anh ta vung chủy thủ giết hai con dã quái, sau đó nói thẳng: “Nói cũng xấu hổ, thực ra tôi chơi thích khách là vì class này có thể ẩn thân, thế nên sẽ không trở thành mục tiêu công kích, thực ra… tôi rất nhát gan.”

Vương Tiểu Thiên cười, cảm thấy người đàn ông này cũng thành thật ghê, nhớ lại hôm đó gặp anh ta, đeo đôi kính nhã nhặn lịch thiệp, nhìn thấy Mã Kỳ Kỳ khóc liền căng thẳng vây quanh cô, còn cùng cô đi tìm nhà vệ sinh, đúng là một ông anh tốt, thế là cười nhẹ cúi đầu gõ chữ.

“Sau này tôi lợi hại rồi, tôi bảo vệ anh.” Vương Tiểu Thiên nói rất bá đạo, quên luôn tạo hình em gái đáng yêu của mình.

“Vậy tôi phải cố gắng kéo cấp cô lên thật nhanh rồi.” Mã Tuấn Phi nói, đôi mắt vẫn sắc nhọn, nhưng Vương Tiểu Thiên biết đằng sau màn hình, vẻ mặt anh ta chắc chắn rất dịu dàng.

Hai người tiếp tục tổ đội tăng cấp, sau đó Tiêu Ngọc Hoành đánh đoàn chiến cầm cốc ngửa đầu uống nước, liền trông thấy Vương Tiểu Thiên ngồi khoanh chân trên giường trên nghịch máy tính, trên khuôn mặt bình thường lạnh như băng là nụ cười ấm áp, đôi mắt khuất dưới rèm mi dài đang nhìn vào màn hình, trong đáy mắt là sự bình thản và an lành.

Tiêu Ngọc Hoành không phải chưa từng thấy Vương Tiểu Thiên cười, nhưng hầu như đều là cười lạnh, hoặc là ngoài cười trong không cười, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp như thế trong ấn tượng hình như chưa bao giờ trông thấy, nhất thời kinh ngạc như gặp người trời.

Không phải có thể cười bình thường sao? Đẹp thế cơ mà, dễ coi hơn cái bản mặt lạnh lùng bình thường nhiều. Tiêu Ngọc Hoành thầm nghĩ, sau đó tò mò không biết là ai khiến cậu cười như vậy.

Mở danh sách bạn bè ra, tìm ID “Hàn Tuyết Thiên’, hệ thống hiện đang ở hồ Cầu Vồng ở Nhân giới, bèn liếc nhìn chiến trường, còn một thời gian nữa mới đến giờ bắt đầu, thế là Tiêu Ngọc Hoành bèn sử dụng truyền tống đến Nhân giới, sau đó bay về phía hồ Cầu Vồng.

Vì đang là thời gian môn phái chiến, thế nên ở dã khu không có nhiều người, Tiêu Ngọc Hoành vừa đến đó xem, trong hồ nước trong veo chỉ có hai người đang ngâm mình, đang giết ếch khí thế ngất trời, một người là cô gái ngực to mặc bộ trang phục mới lên kệ hôm qua, một người là thích khách cao gầy đeo mặt nạ màu đen, chính là Vương Tiểu Thiên và Mã Tuấn Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.