Tiêu Ngọc Hoành sửng sốt, nhìn Vương Tiểu Thiên trong lốt thiếu nữ thủ pháp thành thạo tăng trạng thái và buff cho Mã Tuấn Phi, sau đó phối hợp với anh ta giết quái, nhất thời cười khổ, có cảm giác ngũ vị hòa nhau.
Xem cách phối hợp thì chắc chắn đã chơi với nhau được một thời gian rồi, dù mình lúc trước có bảo cậu học cách tổ đội với người khác, kết thêm bạn bè, nhưng không ngờ cậu lại bập vào Mã Tuấn Phi.
Có lẽ cải trắng mình trồng bị lợn dũi chính là cảm giác này.
Lúc này, bạn tốt nhắn tin sang:
Mời nguyệt đối ẩm: Sinh tử, mau sang đi! Còn hai phút nữa là khai chiến rồi!
Tiêu Ngọc Hoành định đi về, nhưng lúc xoay người lại thì tự nhiên thấy khó chịu, bèn lại quay lại nhìn hai người kia, cách xa thế này không nhìn thấy tên gọi trên đầu hai người, kẻ không biết có khi còn tưởng họ mới là một đôi.
Không được, Vương Tiểu Thiên cho dù thế nào cũng coi như là do hắn dẫn vào game, cũng gọi hắn “sư phụ chơm chơm” bao nhiêu lần, sao lại có thể bị Mã Tuấn Phi lừa đi giữa đường thế được?
Tránh ra! Cải trắng hắn trồng phải để hắn đến dũi!
Tiêu Ngọc Hoành bèn vuốt tóc một cách vô cùng màu mè, nhanh nhẹn gõ phím.
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Không đi được rồi, xin lỗi.
Đối phương sốt ruột: Cậu không sang bang tôi không đánh lại được đâu! Có chuyện gì thế?
Tiêu Ngọc Hoành trả lời gã: Vì sao nước sông lại xanh thế này?
Đối phương đã hiểu ra: Cậu lên thượng du gội đầu à?
Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Đúng vậy, tôi còn đánh môn phái chiến gì nữa, phải mau đi gội đầu cho sạch thôi.
Đối phương cũng rất nghĩa khí: Hiểu rồi, vì tình bạn tặng một chai dầu gội đầu bá vương nhé, cậu cứ thong thả mà gội.
Sau đó lên thế giới đăng loa:
[Thế giới] Mời nguyệt đối ẩm: Nếu muốn cuộc đời không trở ngại, trên đầu phải mang một chút xanh. Hoành phi: Ninja rùa.
Bố tổ sư cái thằng. Tiêu Ngọc Hoành vừa tức vừa buồn cười chửi thầm thằng bạn một câu, sau đó mặc bộ hồng y bay bay lao về phía hai người còn đang đánh ếch.
Rơi xuống giữa hồ, Tiêu Ngọc Hoành không nói năng gì vung lưỡi hái lên, nhằm thẳng vào Mã Tuấn Phi mà chém lung tung, sau đó hài lòng giẫm lên thi thể đối phương mà nhìn Vương Tiểu Thiên.
“Bà xã, anh không có mặt cái là em trồng cỏ trên đầu anh luôn à?” Tiêu Ngọc Hoành cố ý giả vờ tức giận.
Vương Tiểu Thiên bị hắn nói làm phát ớn, cậu chỉ chơi bình thường với Mã Tuấn Phi, làm gì mà xanh với chả không xanh? Nói cứ như cậu là phụ nữ lăng nhăng lắm ấy.
Có điều cũng tức là hắn coi cậu là con gái? Vương Tiểu Thiên bèn đáp bằng giọng nũng nịu: “Người ta đâu có cắm sừng sư phụ chơm chơm đâu~ Thần bí có lòng tốt dẫn em đi luyện cấp thôi mà~ chân_thành.jpg.”
Tiêu Ngọc Hoành đương nhiên biết Vương Tiểu Thiên không có cắm sừng hắn, mọi người đều biết lai lịch của nhau, chỉ thiếu mỗi nước ôm nhau mà hát: “Thật là một đóa hoa nhựa đẹp”, nhưng Mã Tuấn Phi có suy nghĩ gì khác không thì hắn không dám chắc, dù gì thì Mã Tuấn Phi cũng không biết thân phận thật của Vương Tiểu Thiên, nếu chỉ xem mỗi livestream thì chưa biết chừng còn động lòng với Vương Tiểu Thiên trong lốt thiếu nữ xinh đẹp vô địch.
Vì thế, vì muốn tốt cho Mã Tuấn Phi, cũng vì trêu Vương Tiểu Thiên, Tiêu Ngọc Hoành bèn tiếp tục giận dữ nói: “Còn nói không cắm sừng anh, bộ em đang mặc trên người ở đâu ra?”
Vương Tiểu Thiên cúi đầu, nhìn bộ váy lụa cổ điển màu hồng trên người mình, lập tức chột dạ, bộ trang phục hôm qua mới lên sàn này đương nhiên là do Mã Tuấn Phi tặng, cậu nghĩ nếu đối phương đã có lòng tặng, vậy thì nể mặt mà mặc vào vậy, thế là thay bộ hồng y Tiêu Ngọc Hoành tặng ra, ai mà biết như thế lại chứng tỏ là cậu “ngoại tình” chứ.
Thi thể đang ngâm trong hồ nước lên tiếng: “Sinh tử, cậu đừng hiểu nhầm, tôi chỉ đơn thuần là dẫn cô ấy thăng cấp mà thôi.”
Tiêu Ngọc Hoành hi vọng anh ta tránh xa Vương Tiểu Thiên một chút, tránh động lòng lại ra vấn đề, thế là tỏ vẻ lạnh lùng vô tình: “Cô ấy là bà xã tôi, sau này tôi sẽ dẫn cô ấy thăng cấp, không dám phiền anh.”
Mã Tuấn Phi vẫn ngâm trong hồ không hồi sinh, giọng lộ vẻ lo lắng: “Tôi dẫn hay không không sao, nhưng cậu đừng làm khó cô ấy.”
Tiêu Ngọc Hoành cười nhạt: “Yên tâm, cùng lắm thì đánh mông một trận thôi.”
Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên thót hoa cúc, mặt sầm sì nhìn Tiêu Ngọc Hoành, thầm quyết định, nếu hắn thực sự dám đánh mông cậu nữa, cậu sẽ liều mạng với hắn!
Tiêu Ngọc Hoành để ý thấy ánh mắt Vương Tiểu Thiên nhưng vẫn không động đậy gì, giả vờ không hề phát hiện cậu đang nhìn mình, sau đó ngón tay thon dài gõ bàn phím.
“Bà xã, rời tổ đội đi, anh tổ đội em.” Tiêu Ngọc Hoành nói với Vương Tiểu Thiên trong game.
Vương Tiểu Thiên không muốn lắm, so với tổ đội cùng Tiêu Ngọc Hoành, cậu thích đi với Mã Tuấn Phi hơn, mấy ngày nay chơi chung với nhau, cậu phát hiện đối phương là người tốt, quan trọng nhất là có thể nói chuyện được với mình, chuyện này khiến Vương Tiểu Thiên vốn không có bạn bè gì rất cảm động, cũng rất quý trọng tình bạn với anh ta.
Có điều… vì hack nick, cậu nhất định phải tỏ vẻ mê đắm Tiêu Ngọc Hoành.
Sau đó rời khỏi tổ đội Mã Tuấn Phi, sau khi nhận yêu cầu tổ đội của Tiêu Ngọc Hoành, cậu bèn mở inbox ra lén nói với Mã Tuấn Phi: “Xin lỗi, hại anh bị anh ấy giết chết, hôm khác tôi tìm anh chơi sau nhé.”
Mã Tuấn Phi đáp một câu “được”, sau đó thi thể anh ta bèn hóa thành ánh sáng biến mất, Tiêu Ngọc Hoành thấy anh ta hồi sinh rồi mới quay sang nhìn Vương Tiểu Thiên.
Vương Tiểu Thiên lại chột dạ, tuy không có cắm sừng hắn thật nhưng vẫn ngọt ngào: “Sư phụ chơm chơm~ trời đất chứng giám, trong lòng người ta thực sự chỉ có mình anh thôi~”
Tiêu Ngọc Hoành muốn cười lắm nhưng vẫn cố nhịn: “Có anh? Trong lòng có anh mà vẫn mặc đồ anh ta tặng?”
Vương Tiểu Thiên phản ứng lại, lập tức thay bộ hồng y đồng bộ với Tiêu Ngọc Hoành, sau đó lại nịnh: “Anh ta tặng thì mặc thôi mà~ nhưng thích nhất vẫn là sư phụ chơm chơm~”
“Miệng thì nói hay lắm, không phải vẫn hớn hở tổ đội với anh ta à?” Tiêu Ngọc Hoành trêu cậu: “Nói, mấy hôm nay có nhớ anh không?”
Vương Tiểu Thiên ngoài cười trong không cười: “Nhớ~ trong mắt trong tim trong mộng người ta đều là anh~”
Tiêu Ngọc Hoành cười, cú vỗ mông ngựa này hay lắm, vỗ hắn rất vui, hơn nữa suy cho cùng thì do hắn mê đánh đoàn chiến lạnh nhạt cậu, thế nên cảnh cáo một câu tượng trưng: “Còn phát hiện em đội mũ xanh anh, gia pháp hầu hạ!”
Lại còn gia pháp cơ à. Vương Tiểu Thiên khịt mũi coi thường, nhưng lại tò mò hỏi: “Gia pháp gì thế?”
“Thì… nhỏ sáp nến này, roi da kiểu kiểu đấy.” Tiêu Ngọc Hoành thuận miệng đáp, sau đó lấy pháp bảo phi hành đắt tiền ra: “Đi, anh đưa em đến vườn Bàn Đào thăng cấp.”
Nhỏ sáp con mẹ mày nến, có đánh roi da thì cũng là bố đánh mày. Vương Tiểu Thiên cực độ khinh bỉ Tiêu Ngọc Hoành nhưng bề ngoài vẫn ngoan ngoãn: “Vâng~”
Vườn Bàn Đào là một thánh địa luyện cấp trên Tiên giới, cảnh sắc cũng đẹp, nếu là bình thường thì rất đông người, cướp quái cũng rất dữ, nhưng hôm nay thì chắc không có ai.
Bay sang đó mất chừng một hai phút, Tiêu Ngọc Hoành bèn đứng trên pháp bảo tán gẫu với Vương Tiểu Thiên.
“Tuần này anh đánh môn phái chiến suốt, để em một mình rồi, xoa đầu.”
Mắng xong là bắt đầu ngon ngọt à? Vương Tiểu Thiên lạnh mắt nêu ý kiến rằng thủ đoạn tán gái của thằng cha này được đấy, sau đó phối hợp nói: “Không sao~ tuy sư phụ chơm chơm không ở bên cạnh người ta, nhưng người ta biết trong lòng anh có em mà~”
Tiêu Ngọc Hoành cong môi cười nhẹ, lặng lẽ liếc lên giường trên mình một cái, nghĩ thầm mẹ kiếp cũng dám nói lắm, buồn nôn hết lớp này đến lớp kia.
Thế là bắn một pháo hoa tình ái, cũng lên luôn: “Bà xã thật quan tâm, yêu em lắm~”
Vương Tiểu Thiên mặt không biến sắc tim không đập, gõ một cái biểu cảm sang: o(*////▽////*)q
Khi hai người đến vườn Bàn Đào tiên khí lượn lờ, quả nhiên không có ai, Tiêu Ngọc Hoành bắt đầu dẫn Vương Tiểu Thiên đi luyện cấp, đang giết đám khỉ nhảy loạn thì điện thoại hắn để trên bàn bỗng vang chuông.
Tiêu Ngọc Hoành cầm lên nhìn, số máy lạ, thế là nghe bừa, khi nghe thấy tiếng đối phương liền trở nên kinh ngạc.
“Mã Tuấn Phi? Sao anh lại có số tôi?”
Vương Tiểu Thiên thoáng đổi sắc mặt, vội vểnh tai lên chăm chú nghe.
“Hỏi mẹ tôi?” Tiêu Ngọc Hoành hiểu ra, cầm điện thoại như cười như không: “Chỉ vì Hàn Tuyết Thiên? Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi mà anh cũng tin?”
Sau đó cố ý nói cho Vương Tiểu Thiên cùng phòng nghe: “Người ta ở thành phố Y, tôi chẳng lẽ lại phải đi máy bay đến đó đánh mông người ta hay sao?”
“Ừ, chúng tôi gặp nhau rồi.”
“Yên tâm đi, tôi không giận cô ấy đâu, tôi chiều chuộng cô ấy còn chẳng kịp nữa là.”
“Tôi phải dẫn cô ấy luyện cấp đây, thế nhé, bye.”
Nói xong cúp máy, còn Vương Tiểu Thiên thì lập tức thu tầm mắt lại, sau đó giả vờ lấy sách bài tập và bút chì ra, bắt đầu quay về máy tính tập trung “học hành”.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn mà than thở, sau khi trở thành đại lão giả gái, vị giường trên hắn hoàn toàn có thể đi thách đấu giới diễn viên.
Mở điện thoại ra xem video môn phái chiến do đứa bạn livestream, Tiêu Ngọc Hoành vừa để ý tình hình cuộc chiến vừa dẫn Vương Tiểu Thiên thăng cấp, cùng lúc đó trong một căn nhà hai tầng ở thành phố X, Mã Tuấn Phi gọi điện xong vừa quay đầu lại thì thấy Mã Kỳ Kỳ đang chớp mắt đứng đó nhìn anh.
Mã Tuấn Phi sững ra, sau đó ôn hòa cười hỏi cô: “Môn phái chiến đánh xong rồi à?”
“Tiêu Ngọc Hoành không đi, không có anh ta, em đánh cũng vô vị.” Mã Kỳ Kỳ nói, sau đó hỏi anh: “Anh dạo này hay dẫn Hàn Tuyết Thiên thăng cấp à?”
Mã Tuấn Phi tưởng làm cô không vui bèn vội vàng giải thích: “Anh chỉ tốt bụng dẫn cô ta một chút thôi, không có ý gì khác.”
“Không sao, em gái anh đâu phải người nhỏ nhen thế.” Mã Kỳ Kỳ cười, sau đó làm nũng Mã Tuấn Phi: “Anh, em đói rồi, anh nấu mỳ cho em đi.”
Mã Tuấn Phi nhìn đồng hồ, chín giờ tối, cũng đến giờ ăn đêm rồi, thế là chiều chuộng xoa đầu cô, gật đầu: “Được, muốn ăn gì?”
“Ừm… mỳ chua cay đi~” Mã Kỳ Kỳ cười ngọt ngào với anh, Mã Tuấn Phi đã biết, sau đó xoay người đi vào bếp, chờ anh đi xong, Mã Kỳ Kỳ lập tức lao nhanh đến trước máy tính anh, sau đó bắt đầu tìm lịch sử chat của anh.
[Phụ cận] Coi thường sinh tử | Không phục thì đánh: Bà xã, anh không có mặt cái là em trồng cỏ trên đầu anh luôn à?
[Phụ cận] Hàn Tuyết Thiên: Người ta đâu có cắm sừng sư phụ chơm chơm đâu~ Thần bí có lòng tốt dẫn em đi luyện cấp thôi mà~ chân_thành.jpg
…
[Inbox] Hàn Tuyết Thiên: Xin lỗi, hại anh bị anh ấy giết chết, hôm khác tôi tìm anh chơi sau nhé
[Inbox] Thích khách thần bí: Được.
Mã Kỳ Kỳ nghĩ nghĩ rồi cẩn thận cap hình lại, sau đó nhắn tin cho Vương Tiểu Thiên:
[Inbox] Thích khách thần bí: Sinh tử đi rồi thì gọi tôi, tôi đi tìm cô.
Lát sau, đối phương trả lời.
[Inbox] Hàn Tuyết Thiên: Được.
Mã Kỳ Kỳ cười khẽ, lại gõ phím.
[Inbox] Thích khách thần bí: Thích em.
Lần này thì thật lâu sau đối phương mới trả lời, có vẻ suy nghĩ rất lâu.
[Inbox] Hàn Tuyết Thiên: Xin lỗi, tôi chỉ coi anh là bạn.
[Inbox] Hàn Tuyết Thiên: Chúng ta không cần chơi cùng nữa thì hơn.
Hệ thống: Người chơi “Hàn Tuyết Thiên” đã xóa quan hệ bạn bè với bạn.
Mã Kỳ Kỳ chậc một tiếng, không ngờ con mụ này cũng chung thủy với Tiêu Ngọc Hoành ghê, thế là cô lại cap hình, có điều chỉ cap từ câu “thích em” trở về trước, phần đối phương trả lời sau đó thì không cap.
Ra khỏi trò chơi, lại đăng nhập, lịch sử tin nhắn đã trống không, Mã Kỳ Kỳ bèn nhẹ nhàng đi về phòng mình thật nhanh.
Sau đó một giờ sáng hôm ấy, khi Vương Tiểu Thiên và Tiêu Ngọc Hoành đều đã chìm trong giấc ngủ, diễn đàn chính thức của Thất giới xuất hiện một bài đăng.
“Kinh hoàng! Hàn Tuyết Thiên ngoại tình với Thích khách thần bí! Coi thường sinh tử thê thảm đội mũ xanh! Đính kèm hình cap chứng minh!”—— Tiểu tiểu tiểu khả ái.