Đôi mắt xinh đẹp thông minh đầy hi vọng cũng giống y đúc!
Tuổi trẻ hoạt bát giống nhau, đẹp không sao tả xiết!
Thật giống như một pho tượng được điêu khắc đứng im theo thời gian!
Anh thừa nhận, anh hoàn toàn bị nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành này làm cho khiếp sợ.
Nhìn thấy gương mặt này, chẳng biết tại sao tâm trạng của anh trở nên rất vui vẻ, thật giống như nắng gắt hòa tan trời đông giá rét và băng tuyết.
Chiến Hàn Quân ngẩn ngơ tại chỗ.
Anh là một người có tư duy khôn ngoan và nghiêm khắc. Anh hoài nghi, anh có thể không biết gì mà vẽ ra Nghiêm Linh Trang là bởi vì trong trí nhớ của anh… Có cô.
Thu Liên ôm con trai đi vào nhà, nhìn thấy Chiến Hàn Quân đang ngẩn người ngắm nhìn bức chân dung, liền kinh ngạc đi tới.
Khi Thu Liên nhìn thấy bức chân dung thì kinh ngạc nghẹn ngào: “Đây không phải là cô gái mù mà hôm nay gặp được sao?”
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân chuyển qua nhìn đôi mắt trong bức tranh, đó là một đôi mắt vô cùng cuốn hút, tỏa ra ánh sáng lung linh, khiến cho người ta mê muội Thế nhưng…
Đôi mắt trong bức tranh này không bị mù lòa!
Lông mày của Chiến Hàn Quân nhíu chặt lại, đáy lòng có chút quặn đau.
Toàn bộ lực chú ý của anh đều nằm trong bức tranh, không có chút chú ý nào đến đôi mắt tràn đầy vẻ ghen tị và sợ hãi của Thu Liên.
Bỗng nhiên cô ta mất khống chế đẩy giá vẽ đổ nhào trên mặt đất, hướng về phía Chiến Hàn Quân mà trách móc: “Anh nói cho em biết, có phải anh và cô ta có chuyện gì giấu giếm em hay không?”
Trong con ngươi của Chiến Hàn Quân tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm và nén giận.
Đưa tay đỡ giá vẽ đứng dậy.
Anh phần nộ nhìn qua Thu Liên, lại bị đôi mắt tổn thương của cô ta làm cho sững sờ.
Giờ phút này, tất cả những ảo tưởng không thực tế ở trong đại não đều trở về thực tại: Nàng tiên trong bức tranh này.
không phải vợ của anh, mà người phụ nữ đau khổ không nơi nương tựa ở trước mặt này mới là định mệnh cả đời không thể thay đổi của Chiến Hàn Quân anh.
Biểu cảm của Chiến Hàn Quân khôi phục lại yên tĩnh.
Yếu ớt thở dài, mang theo một chút lấy lòng: “Thu Liên, cô gái này, hôm nay là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy”
Hiển nhiên là Thu Liên không tin, đáy mắt mang theo nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em đi nấu cơm.”
Thu Liên thả con trai đang ở trong ngực xuống giường, sau đó yên lặng tiến vào phòng bếp, làm bữa tối cho Chiến Hàn Quân và Hổ Tử.
Chiến Hàn Quân ảo não ngồi trên ghế sô phat Đột nhiên anh cảm giác được, dường như cuộc sống yên tĩnh của anh bỗng nhiên trở nên rối loạn.
Không lâu sau, Thu Liên bưng bốn món ăn đi tới.
Bốn món ăn kèm, một bát diếp cá nguội bỏ gừng già, tiêu và ớt.
Một đĩa đậu phộng giã nhỏ.
Một đĩa thịt băm xào mướp đẳng và ớt xanh.
Chiến Hàn Quân cầm đũa, rồi lại cô đơn để đũa xuống Vợ anh sơ ý, chưa từng để căn bệnh đau dạ dày của anh ở trong lòng.
Chiến Hàn Quân chợt nhớ tới lúc anh và Nghiêm Linh Trang dùng cơm, lúc nào cô cũng nhớ anh bị bệnh dạ dày…
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Chiến Hàn Quân đã gạt Nghiêm Linh Trang ra khỏi đầu.
Tại sao anh có thể so sánh vợ của mình với những người phụ nữ khác?
Gặp gỡ là duyên phận.
Sau khi gặp được nên biết trân trọng, Không thể từ bỏ những gì đã từng gắn bó với mình chỉ vì những thứ đẳng sau tốt hơn.
Đó gọi là bội tình bạc nghĩa!
Sau bữa tối, Chiến Hàn Quân ngồi ở trên ghế sô pha, lặng lẽ phô ra khuôn mặt đẹp trai Thu Liên rửa xong bát đĩa. Đi tới. Ngồi xuống sát bên cạnh anh.
Một mình Hổ Tử ngồi xếp gỗ Sau nhiều lần Chiến Hàn Quân muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi thăm.
“Thu Liên, ba năm trước, cuối cùng là anh đã xảy ra chuyện gì?” Chiến Hàn Quân nhắc lại lời nói cũ.