Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1070: Thơ tình



Nghiêm Linh Trang nhướn mày mỉm cười, đọc những bài thơ tình của cô: Anh là mặt trăng trên bầu trời, còn em là kênh rạch dưới mặt đất, chờ đợi sự xuất hiện của anh để cho em tỏa sáng.

Chiến Hàn Quân nhướng mày và chế nhạo, “Xin lỗi, tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi sẽ không bao giờ có thể đến kênh rạch của cô đâu. Cô đợi người khác đi.”

Nghiêm Linh Trang: “…

Cô tức giận đến đỏ mặt, nhìn anh đầy căm thù, “Anh có biết tùy tiện ngắt lời người khác đọc thơ tình là vô lễ không?”

Chiến Hàn Quân gật đầu, “Cô tiếp tục đi.”

Anh bắt đầu bật máy tính và chơi game.

Nghiêm Linh Trang đột nhiên hét lên, *A Nguyệt, em yêu anh, giống như chuột yêu lúa, giống như bọ hung yêu phân…”

Giọng nói của cô rất lớn, xuyên qua mọi căn phòng của Á Châu, sau đó các nhân viên của Á Châu bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Chiến Hàn Quân lập tức nhảy dựng lên, che miệng lại, “Cô im đi.”

Nghiêm Linh Trang giận dữ nói: “Em yêu anh như một con rận không thể sống thiếu da của nó…”

Cuối cùng, Chiến Hàn Quân buồn nôn đến mức muốn ói, bấy giờ Nghiêm Linh Trang mới thôi không nói nữa.

“Anh A Nguyệt, em xin lỗi, em sai rồi” Cô lo lắng vỗ nhẹ vào lưng anh, như thể đang xoa dịu một đứa trẻ.

Chiến Hàn Quân bất ngờ nhìn cô, “Ai dạy cô những bài thơ tình này?”

Nghiêm Linh Trang duỗi ngón tay ra và chọc Nghiêm Mặc Hàn trong góc. “Đây là bức thư tình mà anh trai đưa em. Anh ấy nói rằng bức thư tình ngôn từ đẹp đẽ đã hết thời, phải chọn cái khác người, nếu anh không chấp nhận em, thì ít nhất anh cũng sẽ nhớ đến em”

Chiến Hàn Quân ngây người nhìn cô..

“Cho cô một cơ hội nữa.”

Nghiêm Linh Trang sững sờ, anh nói thế là có ý gì?

Nghiêm Mặc Hàn gãi đầu gãi má lo lắng, “Em thật ngốc, Nghiêm Linh Trang. Cậu ấy cho em cơ hội để tỏ tình một lần nữa.”

Chiến Hàn Quân hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Mặc Hàn. Nghiêm Mặc Hàn nhanh chóng im lặng.

Nghiêm Linh Trang vắt óc suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Nghiêm Linh Trang đỏ bừng mặt và nói với Chiến Hàn Quân: “Em không biết tại sao em lại thích anh, nhưng khi em nhìn thấy anh, em giống như đang nhìn thấy mùa xuân bên cạnh mình, anh đã trồng một vườn đào rực rỡ trong cuộc sống trống rỗng của em. Vì có anh, cuộc sống của em đã trở nên tươi sáng hơn.”

Cuộc sống trống rỗng?

Sắc mặt Chiến Hàn Quân hơi tối sầm lại, anh rất ghét phụ nữ thích nói dối. Và Nghiêm Linh Trang đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của anh.

Rõ ràng trong lòng cô đã có người sáng lập Tập đoàn Á Châu, tình yêu của cô sâu đậm như vậy, cô vừa gặp niềm vui thích mới, làm sao có thể nói rằng ký ức đã hoàn toàn bị xóa bỏ chứ?

*Xin lỗi, tôi không hề có chút cảm động gì hết” Anh lạnh lùng nói.

Nghiêm Linh Trang bực bội rũ đầu xuống, nhỏ giọng bước ra ngoài, “Từ nhỏ đến giờ, tất cả thư tình của em đều bị anh chặn lại. Em lấy đâu ra kinh nghiệm chứ?”

Nghiêm Mặc Hàn cũng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, anh ta có thể thấy Chiến Hàn Quân đang cố ý cho Nghiêm Linh Trang một cơ hội, nhưng chính Nghiêm Linh Trang đã không thể nắm bắt.

Thật đáng tiếc.

Nghiêm Mặc Hàn bị đuổi ra ngoài, anh ta an ủi Nghiêm Linh Trang. “Đừng buồn, về nhà anh trai dạy em viết thư tình”

Nghiêm Linh Trang ủ rũ nhìn Nghiêm Mặc Hàn, “Tất cả đều là ý xấu của anh. Thật là thô tục. Thảo nào không thể khiến anh ấy cảm động”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Tự em không viết được, còn chê của anh không hay?”

Nghiêm Linh Trang nói: “Ai nói em không viết được?”

“Vậy thì em tự viết đi?”

Nghiêm Linh Trang đột nhiên quay lại và hét lên với Chiến Hàn Quân: “A Nguyệt, em muốn cùng anh có một tình yêu đến đầu bạc răng long.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.