Nghiêm Tinh Trang nói: "Có đáng hay không, không phải anh là người có thể quyết định được, tôi mới là người quyết định”
Chiến Hàn Quân gật đầu, "Cô muốn thế nào cũng được.”
Sau đó quay người rời đi Nghiêm Linh Trang đang hoang mang, nằm trên ghế sofa. Nhìn thấy Chiến Hàn Quân trở về, đôi mắt của Thu Tiên có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn: có chút mong đợi, có chút miễn cưỡng, có chút không a cam tâm "Anh còn chưa đi sao?” Thu Liên dường như bị sấm sét đánh trúng. “Chủ tịch Nghiêm nói cho anh biết rồi?”
Chiến Hàn Quân gật đầu.
Sau đó anh làm ngơ với cô ta và đi thẳng vào phòng.
Thu Liên thầm cắn môi, Nghiêm Linh Trang nói đúng, anh dường như thực sự ghét cô ta.
Nhưng Thu Liên không bao giờ muốn thừa nhận rằng đây là A Nguyệt đã từng đối xử dịu dàng với cô ta ở làng chài.
Cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha và đi về phía Chiến Hàn Quân.
“A Nguyệt, em đi đây, anh không có gì muốn nói với em sao?”
Chiến Hàn Quân giật mình.
Ban đầu, anh muốn nói với Thu Liên rằng anh sẽ đền bù cho cô ta để trả ơn vì đã cứu mạng anh.
Nhưng những lời này và những điều này, Nghiêm Linh Trang đã làm cho anh rồi. Hơn nữa cô còn làm tốt hơn anh, vì vậy anh không cần phải làm gì thêm.
Hơn nữa, anh thực sự không muốn lãng phí lời nói của mình với Thu Liên.
“Thượng lộ bình an” Bây giờ chỉ còn lại một lời chúc.
Thu Liên nhìn anh với ánh mắt khao khát: “A Nguyệt, mặc dù Chủ tịch Nghiêm đã cho anh rất nhiều tiền để rời xa anh, nhưng chỉ cần anh giữ em lại, em sẽ trả lại tất cả số tiền, và mãi mãi ở bên anh.”
Chiến Hàn Quân quay người lại, hơi thở vô cùng lạnh lùng.
“Thu Liên, vốn dĩ tôi muốn cho cô một sự tôn trọng cuối cùng, nhưng nếu cô không tôn trọng chính mình, tôi cũng không cần cho giữ thể diện cho cô nữa.”
Giọng của Chiến Hàn Quân rất mạnh mẽ, anh từng bước đến gần Thu Liên, tức giận nói: “Ba năm trước, cô đã cứu tôi và Lâm Miên. Nếu cô thông báo tin này sớm hơn, có lẽ gia đình tôi có thể tìm thấy tôi. Nhưng cô đã không làm điều này. Tôi đã mất tích lâu như vậy, gia đình tôi không tìm đi tôi, còn tưởng rằng tôi đã chết. Tôi chết rồi. Sự ích kỷ của cô đã chia cắt tôi và gia đình tôi. Cô có biết có thể gia đình tôi sẽ rất đau lòng vì chuyện này không? Cô chết ngàn lần cũng không hết tội!”
Thu Liên lảo đảo lùi lại, hai mắt mở to, cô ta không dám tin nhìn Chiến Hàn Quân đang tức giận.
Rõ ràng là cô ta đã cứu bọn họ, cô ta tưởng rằng ân cứu mạng này có thể khiến A Nguyệt cảm tạ cô ta cả đời, lấy bản thân để cảm ơn cô ta.
Không ngờ, anh lại ghét cô ta đến vậy.
“A Nguyệt, chúng ta đã là vợ chồng được ba năm, người ta đã nói, một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm, anh không niệm chút tình xưa nào sao…’ Đôi mắt Thu Liên ầng ậng nước.
Chiến Hàn Quân tức giận đến nổi gân xanh, gầm lên một tiếng, “Chỉ cần nghĩ đến sự ích kỷ của cô đã khiến người tôi đau lòng thế nào, trong lòng tôi chỉ còn lại hận thù với côi”
“Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tôi lại thấy cô ghê tởm như vậy, bởi vì chúng ta không phải là vợ chồng.”
Thu Liên rất sốc trước những lời này của anh và ngã xuống đất.
Nhưng cô ta vẫn không bỏ cuộc, “A Nguyệt, anh có thể nói cho em biết, ba năm qua anh có thích em không? Dù chỉ một chút thôi?”
“Không” Chiến Hàn Quân dứt khoát đáp.
"Tôi không có tình cảm gì với cô hết. Nếu có, chỉ có hận” “Là em tự mình đa tình rồi” Nước mắt Thu Tiên Lãn dài trên má Cô ta lúng túng đứng dậy, bước vào phòng ngủ hoang vắng của cô ta và Hô Tử, nước mắt lưng trong gói ghém hành lý.
Cô ta một tay kéo hành lý, một tay ôm Hổ Tử rời đi, Chiến Hàn Quân ngồi bên cây đàn piano. Thu Liên liên tục quay đầu lại, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh của Chiết Hàn Quân, dường như anh không hề buồn bã hay đau lòng về sự ra đi của mình, trái tim của Thu Liên càng thêm lạnh lo.