Tâm trạng của Nghiêm Linh Trang rất chán nản, nhưng Thanh An lại rất hào hứng.
Thanh An hào hứng nằm tay mẹ và diễn lại cảnh bố vượt qua khoảng trống trên mái nhà và ôm cô bé.
“Mẹ ơi, bố không biết con là con gái của bố, nhưng bố vẫn rất yêu con. Hôm nay con chạy đến, bố sợ con té mái nhà, bố lo lắng lảm. Bố như một cơn lốc vậy, bố chạy đến và nhảy qua vực sâu mà không do dự. Lúc đó con sợ chết khiếp “
Lạc Thanh An vỗ ngực, dường như khi nhắc lại vẫn còn sợ hãi.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên trở nên choáng váng.
“Mẹ” Thanh An gọi Nghiêm Linh Trang vài lần, bấy giờ cô mới tỉnh táo lại.
Giờ phút này, hốc mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Bố yêu con, Thanh An… Bố yêu tất cả các con.”
Nghiêm Linh Trang sụt sịt, đột nhiên bật khóc, “Mẹ có lỗi với bố con, mẹ không tìm được Thanh Tùng, cũng không tìm được Quốc Việt. Nếu bố con biết mình còn hai đứa con đang lưu lạc bên ngoài, không biết anh ấy sẽ buồn thế nào.”
Thanh An nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, “Mẹ đừng khóc. Mẹ đã vất vả rồi. Mẹ đừng tự trách mình nữa”
Nước mắt của Nghiêm Linh Trang như nước vỡ bờ, không ngăn được.
Mấy năm nay, có hai điều khiến Nghiêm Linh Trang rơi lệ, một là Chiến Hàn Quân, và một là con của cô.
Mặc dù những người xung quanh cô đều rất ngại ngùng khi đề cập đến họ trước mặt cô, nhưng không có nghĩa là Nghiêm Linh Trang sẽ không âm thầm nhớ họ.
Những giọt nước mắt trong cuộc đời Nghiêm Linh Trang gần như đã cạn vì Thanh Tùng và Quốc Việt.
May mắn thay, Chiến Hàn Quân đã trở lại Thanh An trấn an mẹ mình, “Mẹ đừng buồn, bố trải qua vận hạn lớn như vậy nhưng vẫn có thể trở lại với chúng ta, Thanh Tùng và Quốc Việt nhất định sẽ trở lại.”
Nghiêm Linh Trang ôm lấy Thanh An, “Mẹ cũng chỉ hy vọng như vậy.”
Đại học Thanh niên Truyền kỳ.
Đã ba mùa xuân trôi qua, hoa nở rồi lại tàn.
Đứa trẻ ngày nào giờ đã trở thành một thanh niên vô cùng nhưng khí chất băng giá Chiến Quốc Việt lặng lẽ ngồi dưới gốc cây hoa đào ở sân ngoài lớp võ thuật, nhìn lên bầu trời trong xanh, nhíu mày, trong lông mày ẩn hiện một tia buồn bã.
Đã ba năm kể từ khi cậu rời khỏi nhà.
Vốn đĩ cậu cho rằng chỉ cần mình chăm chỉ luyện tập, với tài năng của mình, cậu sẽ có thể sớm tốt nghiệp. Sau đó, cậu có thể trở về với mẹ và cùng mẹ trải qua những ngày đau khổ vì mất bố.
Ai ngờ, yêu cầu tốt nghiệp của trường Đại học Thiếu niên Truyền kỳ gần như không bình thường, trong mười môn bắt buộc, học sinh không chỉ phải đạt hạng nhất mỗi môn, mà còn phải vượt qua giáo viên ở đây.
Những môn học bắt buộc của Chiến Quốc Việt đều đạt yêu cầu tốt nghiệp từ hai năm trước, nhân tiện cậu còn học thêm các môn khác của trường, trong năm vừa qua cũng đã đủ thành tích để có thể tốt nghiệp.
Học sinh đó không chịu rời khỏi lớp võ thuật, khăng khăng độc chiếm vị trí số một, chèn ép không cho những người khác tốt nghiệp.
“Chiến Quốc Việt.”
Đột nhiên, một giọng nói khó chịu vang lên sau lưng cậu.
“Cậu sợ sao? Buổi tốt nghiệp của lớp võ thuật năm nào cậu cũng không tham gia, nếu cậu sợ thì ban đầu còn lựa chọn đến Thiếu niên Truyền kỳ làm gì chứ?”
“Ha ha. Nhìn bộ dạng yếu ớt trắng trẻo của cậu, có vẻ như không chịu được đòn đâu, không biết có thể ăn được mấy nằm đấm của tôi.”
Chiến Quốc Việt nhướng mày không thèm để ý tới bọn họ.
“Cút” Cậu chỉ khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng phun ra một chữ, nhưng lại mang theo một sức mạnh khiến người khác run rẩy.
“Ha ha, tên phế vật này nói chúng ta cút đi?”
“Không dạy cho cậu một bài học, thì cậu không biết mình là ai. Cả ngày không coi ai ra gì, còn dám quay đi khinh thường chúng tôi, tôi muốn đánh cậu từ lâu lắm rồi!”