Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1081: Tỏ tình



Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rơi xuống trên móng vuốt của Kiều Nhi, “Bỏ tay ra” Cậu lạnh lùng ra lệnh.

Kiều Nhi càng nắm chặt hơi, nở một nụ cười rạng rỡ với cậu bé, “Bé Quốc Việt, chị có chuyện muốn nói cho cậu”

“Nói” Chiến Quốc Việt có vẻ mặt không thể nhịn được.

Đáy mắt Kiều Nhi tràn ra một nụ cười trộm thẹn thùng, bỗng nhiên nhón chân lên, đưa đôi môi mềm mại lên trên môi Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt giống như bị sét đánh, trừng to đôi mắt lạnh lùng tức giận nhìn cô bé Kiều Nhi giống như đứa trẻ làm chuyện vừa vặn xấu bị bắt, xấu hổ đến mức mặt đỏ tía tai, “Chiến Quốc Việt, chị thích cậu.”

Chiến Quốc Việt căm ghét lau đôi môi bị cô bé chạm vào, tức giận nói: “Chị điên rồi?”

“Đúng, tôi điên rồi. Tôi thích cậu, thích đến mức nổi điên.” Kiều Nhi cười hì hì nói.

“Chị uống quá nhiều sữa bột Tam Lộc hay sao mà trưởng thành sớm như vậy?”

Chiến Quốc Việt cả giận nói.

“Quốc Việt, tôi đã nghĩ rồi. Mặc dù tuổi của chúng ta còn rất nhỏ, vốn dĩ tôi cũng muốn nhãn nại chờ cậu trưởng thành rồi mới thổ lộ với cậu. Thế nhưng cậu càng ngày càng cao, ở trường càng ngày càng có nhiều cô thích cậu, tôi không có cảm giác an toàn”

Kiều Nhi dừng một chút, không thèm quan tâm mà cắn răng nói: “Cho nên, tôi mới quyết định dùng một nụ hôn để xác định tình cảm với cậu. Hôm nay tôi hôn cậu, cậu chính là người của Kiều Nhi tôi. Về sau trưởng thành, nhớ phải cưới tôi đấy”

“Nằm mơ” Chiến Quốc Việt phun ra hai chữ.

Kiều Nhi dậm chân, “Tôi mặc kệ, dù sao nụ hôn đầu của tôi đã cho cậu rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi”

Chiến Quốc Việt cạn lời nhìn cô bé, “Năm nay tôi còn chưa tới 13 tuổi.”

Kiều Nhi, “Tôi biết chứ, tôi sẽ chờ cậu lớn lên. Con trai ở nước chúng ta đến 18 tuổi là có thể kết hôn.”

Chiến Quốc Việt nói: “Chị hôn tôi, chính là xâm hại trẻ con”

Nụ cười của Kiều Nhi dừng ở trên mặt.

“Quốc Việt…”

Chiến Quốc Việt nói: “Tôi không tố cáo chị xâm hại trẻ con, chị còn trả đũa muốn tôi chịu tránh nhiệm với chị.”

“Quốc Việt…”

Chiến Quốc Việt cười lạnh một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Kiều Nhi uể oải thở dài, đá một cú lên trên con đường làm bằng đá trắng như gạo, mặt đất lập tức lún xuống một cái hố to. Bùn đất văng khắp nơi, rơi xuống dưới lòng bàn chân Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt nhìn từng hòn đá nhỏ như gạo bắn ra, trên đường chỉ còn lại một cái hố. Có chút… ghen tị với nội lực đậm đà của Kiều Nhi.

Có nữ sinh biến thái Kiều Nhi này ở lớp võ thuật, sao cậu có thể thuận lợi tốt nghiệp được.

Cũng không biết Chiến Quốc Việt bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt đẹp đế quyến rũ bỗng nhiên hiện lên một ánh sáng gian xảo.

Chiến Quốc Việt chậm rãi quay người, nghiêm mặt nói: “Kiều Nhi, biết vì sao tôi không thích chị không?”

Kiều Nhi hơi giật mình nhìn cậu bé, tức giận nói: “Bởi vì tên nhóc. không có ánh mắt không có thưởng thức!”

Chiến Quốc Vi: ỉ người dã man cả ngày chỉ đả chứ?”

Kiều Nhi nhíu mày, “Biết đánh nhau có cái gì không tốt? Tôi có thể bảo vệ cậu, về sau cậu chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được.”

Cô bé ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hét to lên với Chiến Quốc Việt, “Chiến Quốc Việt, về sau tôi sẽ nuôi cậu.”

Chiến Quốc Việt nhướng đôi lông mày đẹp đẽ, chỉ muốn nói tục: Nuôi em gái chị!

Cậu đường đường là cậu chủ của tập đoàn Á Châu, còn cần phụ nữ nuôi?

“Tôi không thích phụ nữ biết đánh nhau.”

Chiến Quốc Việt nói.

Kiều Nhi giật mình, thấy bên trong lời nói đánh nhau ẩu của Chiến Quốc Việt có ẩn ý, vui mừng chạy đến trước mặt cậu bé, “Quốc Việt, vậy cậu thích con gái như thế nào?”

Ánh mắt của Chiến Quốc Việt rơi xuống đôi tay đã quen cầm dao của cô bé, âm thầm cân nhắc không biết bảo cô bé lấy kim thêu hoa, cô bé có thể không quen hay không?

*Tôi thích con gái dịu dàng quan tâm, hơn nữa còn biết làm nữ công hiểu trà đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.