Chiến Quốc Việt tự biết mình đi không nhanh bằng cô bé, dứt khoát dừng bước lại.
Kiều Nhi đứng ở trước mặt cậu, trên khuôn mặt xinh xắn có vẻ cực kì tủi thân, “Cậu thật sự thích con gái lớp lục nghệ, hay là chỉ muốn lấy cớ để tôi rời khỏi lớp võ thuật?”
Chiến Quốc Việt nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Kiều Nhi, “Chẳng qua là tôi cảm thấy phải đến lớp lục nghệ để học, làm giảm vẻ tàn bạo trên người chị đi thôi.”
Kiều Nhi nói: “Có phải nếu như tôi học tốt lục nghệ, cậu sẽ thích tôi?”
Chiến Quốc Việt nhíu mày.
“Tôi không thích con gái động một chút lại kề vai sát cánh với những người con trai khác!” Chiến Quốc Việt nói.
Kiều Nhi nhớ tới mình mỗi lần đánh nhau với con trai, khó tránh khỏi sẽ có một chút tiếp xúc cơ thể thân mật. Điều này đối với Chiến Quốc Việt có bệnh thích sạch sẽ mà nói, hóa ra là không thể chịu đựng.
“Được. Tôi nghe cậu. Con mẹ nó chứ về sau sẽ không tiếp tục đánh nhau nữa”
Chiến Quốc Việt trừng cô bé, “Tôi cũng không thích con gái nói bậy”
Kiều Nhi che miệng, “Được, về sau tôi thà ra vẻ câm điếc chứ sẽ không nói bậy”
Chiến Quốc Việt nhìn Kiều Nhi…
Ba năm này, mỗi lần cậu cô đơn tịch mịch nhớ nhà thời điểm, đều là cô bé làm bạn ở bên cạnh cậu.
Không ngừng ồn ào giống con chim sẻ, giải quyết rất nhiều ưu thương và phiền muộn của cậu.
Mặc dù cô bé so lớn hơn cậu năm tuổi, thế nhưng là có lẽ là bởi vì tuổi tác tâm lý của cậu trưởng thành rất sớm, cậu sẽ thường xuyên cảm thấy Kiều Nhi là em gái mình Kiều Nhi thận trọng hỏi, “Quốc Việt, cậu có còn yêu cầu khác hay không?”
Chiến Quốc Việt nhìn Kiều Nhi xinh đẹp.
tuyệt trần, “Nhớ kỹ, tôi là Chiến Quốc Việt của Á Châu thủ đô. Sau khi học xong lục nghệ trở về, hãy đến thủ đô tìm tôi”
Sau đó, Chiến Quốc Việt lướt qua bên cạnh cô bé, khoan thai rời đi.
Kiều Nhi lại giống như choáng váng, bình tĩnh đứng tại chỗ.
Sau một hồi, Kiều Nhi mới hưng phấn hò hét, “AI”
Kiều Nhi nhanh chóng đến lớp võ thuật làm thủ tục tốt nghiệp, sau đó trở về lớp lục nghệ báo danh.
Giáo viên lớp lục nghệ nhìn thấy Kiều Nhi, kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.
“Kiều Nhi, em vẫn nên đi đi. Lớp lục nghệ này, bất kì học sinh nào đều thích hợp, duy chỉ có Kiều Nhi em là không thích hợp.”
Kiều Nhi dẫm một chân lên trên ghế, bắt đầu xắn ống tay áo, “Thầy giáo, dựa vào cái gì mà lại nói em không thích hợp?”
Thầy gió ghét bỏ nhìn qua động tác của Kiều Nhi, “Chỉ bằng thế đứng bây giờ của em.
Em nhìn em một chút đi, bố em là thầy giáo võ thuật, em được di truyền gen ưu tú của bố em, trong xương cốt đều là nhiệt huyết xao.
động và cùng lửa. Mà lục nghệ, cần con gái dịu dàng như nước. Nếu như em vào lớp lục nghệ, muốn tốt nghiệp sớm là điều không thể nào”
Kiều Nhi bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, đầy ngập nhiệt tình nói, “Thầy giáo, mặc kệ em có thể thuận lợi tốt nghiệp hay không, em đã quyết tâm báo danh vào lớp lục nghệ rồi, thầy nhận em đi”
“Được thôi.”
Thầy giáo lấy tờ đơn đăng kí ra, Kiều Nhi điền tên của mình lên trên.
Thầy giáo lục nghệ nói, “Tôi chỉ sợ em không thể tốt nghiệp, ở lại thành một bà cô già, đến lúc đó em ra ngoài không tìm thấy đàn ông tốt đâu.”
Lúc này Kiều Nhi mới có chút khiếp đảm, chột dạ hỏi, “Nếu như, em nói là nếu như, em không thể thuận lợi tốt nghiệp, vậy lúc nào em mới có thể rời khỏi đại học Truyền Kỳ?”
Thầy giáo lục nghệ nói, “Theo quy định, học sinh không thể thuận lợi tốt nghiệp, thống nhất vào ba mươi tuổi mới được rời khỏi trường học.”