Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1132: Sẽ vượt cả con đấy



Bố của cô bé – thầy Kiều chán ghét nhìn con gái nói: “Khóc cái gì? Chiến Quốc Việt vẫn còn nhỏ như vậy, thời gian học võ thuật ngắn như thế mà có thể đạt được trình độ cao như vậy rồi. Sợ rằng chỉ qua vài năm nữa Sẽ vượt qua cả con cho mà xem”

Kiều Nhi mặt đầy kiêu ngạo: “Bố, con tìm cho bố một chàng rể không tệ phải không?”

Thầy Kiều không nói nên lời: “Còn chưa chắc đâu, con đừng có vui mừng quá sớm.

Đợi cho cậu ấy đến được chốn phồn hoa Hà Nội kia, gặp được nhiều cô gái dịu dàng và xinh đẹp trên cõi hồng trần này, rồi lại quay đầu nhìn con là một cô gái chỉ biết đánh nhau, con chưa hẳn đã lọt được vào mắt xanh của cậu ấy đâu nhé.”

Mặt Kiều Nhi ủ rũ: “Vậy con phải làm thế nào đây?”

Thầy Kiều nhíu mày nhìn tư thế đứng oai hùng mạnh mẽ kia của con gái: “Có một cách, bố giúp con giữ cậu ấy ở lại trong trường đại học Truyền Kỳ. Chiến Quốc Việt trưởng thành rồi nhưng không có tiếp xúc qua với những người con gái khác thì có thể gắng gượng mà kết hôn với con”

Vẻ mặt Kiều Nhi Tú như sắp khóc: “Bố, sao con lại cảm thấy đau lòng đến như vậy?

Chiến Quốc Việt là vì không có sự lựa chọn nào nên mới kết hôn với con chứ không phải bởi vì thích con mà mới kết hôn với con sao.”

Trong lúc hai bố con đang nói chuyện thì đột nhiên nghe được âm thanh kinh hô như tiếng sấm bên tai: “Bọn tôi thua rồi, thua một cách tâm phục khẩu phục. Từ nay trở về sau Chiến Quốc Việt cậu chính là đại ca của bọn tôi “Đại ca! Đại caI Đại cai”

Chiến Quốc Việt toàn thân đầy máu tươi đứng giữa sân huấn luyện, đáy mắt sâu thẳm bình tĩnh nói: “Ừ”

Sau đó kéo thân thể bị thương đến trước mặt thầy Kiều: “Thầy à, con muốn chọn thầy”

Thầy Kiều sờ sờ cằm, đắc ý nói: “Quốc Việt à, còn vài ngày nữa mới thi tốt nghiệp.

Hôm nay cậu muốn thách đấu tôi là vì muốn thăm dò thực lực của tôi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đánh không lại tôi đâu, không cần thiết phải lãng phí sức lực như vậy”

“Học sinh cố gắng thử một lần”

Thầy Kiều bất đắc dĩ gật đầu.

Kiều Nhi hướng về phía bố cô dặn đi dặn lại: “Bố, bố không thể đánh Quốc Việt bị thương”

Thầy Kiều hỏi lại Kiều Nhi: “Cậu ấy đánh bố bị thương thì sao?”

Kiều Nhi nói: “Bố da dày thịt chắc, đánh bị thương một tí cũng chẳng ảnh hưởng gì cả Thầy Kiều: “…”

Cuối cùng thở dài: “Con gái lớn đúng là không giữ được.”

Màn đối đầu giữa Chiến Quốc Việt và thầy Kiều ngay lập tức nâng bầu không khí của toàn trường lên đỉnh điểm.

Mặc dù các học sinh trong lớp võ thuật thường dựa vào tài năng của mình mà khinh người, mồm miệng cay độc nhưng hai chữ nghĩa khí đã ăn sâu vào máu xương của họ.

Bây giờ đã nhận Chiến Quốc Việt là đại ca liền quyết một lòng vì Chiến Quốc Việt mà vẫy tay cỗ vũ: “Đại ca cố lên, đại ca cố lên”

Thầy Kiều không nói nên lời nhìn đám học trò của mình, còn có đứa con gái ăn cây táo rào cây sung kia nữa. Lòng chua xót tột cùng lắc đầu liên tục: “Một đám vô ơn”

Cuộc đối đầu giữa Chiến Quốc Việt và thầy Kiều có thể nói là tuyệt thế vô song.

Cuộc chiến đấu trước vẫn tràn đầy khí thế, nhưng chẳng qua chỉ là thỏa mãn phô diễn sức lực và động tác. Nhưng mà thầy Kiều và Chiến Quốc Việt chiến đấu trong nháy mắt đã trở thành trận đấu thần tiên kiểu mẫu Hai người có nội công thâm hậu đang.

bay qua các bờ tường.

Giống như hai con đại bàng đang bay, một con chạy và một con đuổi.

Một lúc lâu sau, thầy Kiều cuối cùng nhìn Chiến Quốc Việt đang thở hổn hễn, nói đùa: “Quốc Việt, bay cả nửa ngày rồi mà đến cả người tôi cậu cũng không chạm vào được. Tôi nghĩ cậu vẫn nên quay về luyện tập nhiều thêm nữa đi. Dù sao thì tuổi cậu vẫn nhỏ, không cần phải ra ngoài sớm như vậy đâu”

Ánh mắt Chiến Quốc Việt thâm sâu đáng Sợ: “Các học sinh tốt nghiệp trước đó đều là do thầy nhường sao?”

Thầy Kiều gật đầu: “Đúng, tuổi của chúng lớn rồi, hơn nữa trình độ võ thuật cũng dừng lại không chút tiến bộ, miễn cưỡng giữ lại chúng bên tôi cũng không có tác dụng. Vì vậy tôi cố ý thua để chúng rời đi.”

Chiến Quốc Việt nản lòng đi về phía trước, cô đơn rời khỏi sân huấn luyện.

Kiều Nhi vội vàng đuổi theo ra ngoài.

“Quốc Việt” Kiều Nhi cất bước đuổi theo Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt buồn bực nhìn cô: “Rốt cuộc khi nào bố cô mới để tôi tốt nghiệp chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.