Thu lại cảm xúc kích động của mình, Chiến Hàn Quân nâng mắt lên, lúc này trong đôi mắt ưng của anh đã tràn đầy lửa giận: “Lạc Thanh Phương, nói hết chuyện cô biết cho tôi.”
Lạc Thanh Phương lau nước mắt, hoảng hốt mất nói: “Bây giờ nói cho anh còn có tác dụng gì sao? Đã không thể quay lại thì chú định không thể quay lại”
“Nói” Chiến Hàn Quân như một con sư: tử ngủ say bị đánh thức, phẫn nộ gầm lên.
Lạc Thanh Phương run rẩy, nói: “Em cũng không biết là chuyện gì. Em chỉ biết rằng chị em mất tích, Nghiêm Linh Trang lại xuất hiện. Nghiêm Linh Trang là minh châu trong lòng bàn tay nhà họ Nghiêm, chị gái em chẳng qua chỉ là con gái riêng không được coi trọng nhất nhà họ Lạc, sao chị ấy có thể đấu lại Nghiêm Linh Trang được. Bọn em đều biết chị gái em sẽ thua, nhưng bọn em ngây thơ cho răng Nghiêm Linh Trang sẽ có lòng khoan dung, nhiều lắm chỉ đuổi chị em về nhà, nhưng không ngờ tới là, chị gái em lại tự dưng biến mất rồi”
Lạc Thanh Phương nói tới đây thì dường như cảm xúc có hơi mất khống chế, cô ta chảy nước mắt chất vấn Chiến Hàn Quân: “Anh rể, anh có từng dụng tâm bảo vệ vợ con của mình chưa? Thôi vậy, ngay cả bản thân anh còn không bảo vệ tốt cho mình thì em còn có thể trách anh gì chứ?”
Chiến Hàn Quân nắm chặt tấm ảnh trong tay, bởi vì dùng sức mà ngón tay gần như không còn chút màu máu.
“Bố ơi” Thanh An vội vàng chạy qua.
Chiến Hàn Quân bị giọng nói mềm mại này gọi tỉnh, anh nhét tấm hình vào trong túi áo, che giấu vẻ phẫn nộ trên mặt của mình sau đó xoay người nhìn về phía Thanh An, miễn cường cười nói.
“Đi thôi, chúng ta về nhà”
“Ừm”
Ở nơi không xa, Lạc Thanh Phương trốn sau lưng một cây cột đá, ánh mắt hiện lên vẻ cười lạnh độc ác.
Bạch Hoài An cũng không biết chui ra từ chỗ nào, cô ta vỗ võ vai Lạc Thanh Phương nói: “Lạc Thanh Phương, làm tốt lắm”
Lạc Thanh Phương nói: “Hừ, năm xưa cậu Quân vì Nghiêm Linh Trang mà hủy cả nhà họ Lạc bọn tôi. Bây giờ đã đến lúc bọn tôi báo thù rồi”
Bạch Hoài An nói: “Cô yên tâm, chỉ cần nhà họ Bạch chúng tôi khôi phục lại vinh quang ngày xưa thì tôi chắc chẳn sẽ khiến nhà họ Lạc các cô được đông sơn tái khởi.”
Lạc Thanh Phương lộ ra một nụ cười tà ác.
Thủ đô, nhà họ Chiến.
Nghiêm Linh Trang và Quan Minh Vũ đột nhiên tới nhà họ Chiến, sau khi người làm thông báo với ông cụ thì ông cụ liền thấy cực kỳ buồn bực.
“Con bé Linh Trang, chẳng phải đã nói hai nhà chúng ta cố gắng ít qua lại sao? Lần này nó tới chẳng lẽ là vì có chuyện cực kỳ quan trọng?”
Ông cụ ngồi trên xe lăn được người hầu đẩy xuống.
Nghiêm Linh Trang đứng ngay giữa phòng khách, sau khi nhìn thấy ông cụ thì liền lập tức đi qua nghênh đón.
Cung kính hành lễ với ông cụ xong cô liền gọi: “Ông nội!”
Từ ba năm trước sau khi Chiến Bá Nam và Chiến Hàn Quân xảy ra chuyện thì ông cụ vì đau lòng quá độ mà thân thể ngày càng suy yếu. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi tóc đã trắng xóa, tinh thần chán nản, già yếu lụm khụm Bây giờ ngay cả đi đường cũng phải ngồi xe lăn.
Vẻ mặt ông cụ cực kỳ ngưng trọng nhìn Nghiêm Linh Trang, dạy dỗ nói: “Linh Trang, nhà họ Chiến chưa bị diệt thì tổ chức Mạt Thế sẽ không dễ dàng cứ thế bỏ qua. Nếu cháu không có chuyện gì cực kỳ quan trọng thì sau này bớt qua lại với nhà họ Chiến bọn ta đi. Sao cháu cứ không nghe lời vậy, nhiều năm như vậy lén lút trợ giúp tiền tài cho nhà họ Chiến đã là phạm vào đại ky rồi, bây giờ cháu còn tự mình chạy tới nhà họ Chiến nữa”
Linh Trang nói: “Ông nội, chuyện liên quan đến vinh nhục của nhà họ Chiến, liên quan đến sống chết của Á Châu. Cháu bất đắc dĩ mới phải tự mình đi một chuyến”. Truyện chính ở [ T rùmTruyện. com ]
“Ồ?” Ông cụ khó hiểu.
“Chuyện gì?”
Linh Trang nhìn ra ngoài cửa: “Đợi bà cả ông cả đến rồi cháu sẽ nói”
Không bao lâu Chiến Bá Kiên và bà cả cũng tới phòng khách.