Bà cả lắc đầu mãnh liệt, âm thanh khi nói chuyện đã bắt đầu run run: “Ông ơi, ông đừng xem”
Chiến Bá Kiên nhìn Nghiêm Linh Trang: “Linh Trang, cô nói đi, những bức ảnh này là gì vậy?”
Linh Trang nói: “Gần đây tập đoàn Á Châu của chúng ta có thể nói là bốn phía có địch. Không chỉ bị hacker nặc danh công kích mà càng đáng sợ hơn là con dấu riêng của tôi cũng bị tiết lộ. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, người có thế lấy trộm con dấu riêng của tôi chỉ có anh Quân. Mà người có khả năng xui khiến anh Quân làm vậy chỉ có thể là bà cả.
Vì vậy nên tôi đã chú ý nhiều hơn đến bà cả, cho người điều tra hành tung của bà ta.
Nhưng thế nào cũng không ngờ được làm như vậy lại khiến cho tôi phát hiện ra một bí mật không thể cho ai biết của bà ta”
“Bà cả gần đây thường xuyên ra vào nhà họ Bạch, hơn nữa còn có quan hệ thân mật với Bạch Thư Ốc. Tôi nghĩ hai nhà Chiến Bạch còn chưa đến nỗi bắt tay để công kích Á Châu, vậy thì bà cả bỏ công bỏ sức ra giúp đỡ Bạch thị tất nhiên là vì mong muốn cá nhân của bà ta.”
Nói đến đây, ánh mắt Nghiêm Linh Trang quét qua Chiến Bá Kiên, thấy gương mặt nho nhã của Chiến Bá Kiên đã chất chứa tầng tầng phẫn nộ, như vậy là cô liền hiểu, ông ta đã đoán ra được.
Bà cả bị bóc trần mưu kế mất tinh thần ngã ngồi trên mặt đất. Nhưng bà ta vẫn còn chưa từ bỏ ý định, liền nói: “Chỉ là vì tôi không phục, hoàn cảnh của nhà họ Chiến chúng ta từng huy hoàng, vinh quang biết chừng nào, dựa vào cái gì mà cơ nghiệp nhà họ Chiến vất vả gây dựng lại vô duyên vô cớ muốn đưa cho con nhóc này. Cho nên tôi mới nghĩ muốn đoạt lại công ty của nhà họ Chiến, tặng cho Hàn Quân.”
“Sao bà lại bị như vậy?” Sự phẫn nộ của Chiến Bá Kiên chuyển thành thương hại.
Đối với tư thế nước đến đất chặn, binh đến tướng ngăn của vị bà cả này, Nghiêm Linh Trang thật sự là bội phục sát đất.
Nghiêm Linh Trang chậc lưỡi thở dài: “Bà cả, vốn là tôi còn muốn giữ lại cho bà ít mặt mũi. Nếu bà đã chết cũng không nhận sai thì tôi cũng không cần phải cho bà mặt mũi gì nữa”
Bà cả có dự cảm không ổn, oán hận nhìn Nghiêm Linh Trang: “Rốt cuộc cô còn có thủ đoạn gì nữa? Có bao nhiêu cứ xuất hết ra đi?”
Nghiêm Linh Trang đánh mắt với Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ liền lấy ra một chồng ảnh chụp kẹp ở một chỗ khác trong văn kiện, cung kính đưa tới tay Chiến Bá Kiên.
Chiến Bá Kiên nhìn thấy ảnh chụp thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét.
Nghiêm Linh Trang nói: “Tôi chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn gì với bà.
Hôm nay tôi cũng không muốn tranh luận gì với bà. Chính vì tôi nhớ kỹ bà là mẹ kế của anh Quân cho nên tôi chỉ muốn khiến cho sự thật được phơi bày.”
Chiến Bá Kiên xem hết đống ảnh chụp thì bỗng dưng phát cuồng lên, quăng toàn bộ ảnh chụp vào mặt bà cả. Những bức ảnh chụp cảnh cực kỳ thân mật bay lả tả rồi rơi xuống dưới chân người phụ nữ.
Người trong phòng đều có thể nhìn rõ ràng hình ảnh bà cả và Bạch Thư Ốc thân mật trên những bức ảnh chụp.
Sau khi bà cả nhìn rõ đống ảnh chụp thì mặt mày xám như tro tàn.
Chiến Bá Kiên đá vào bụng bà, sự phẫn nộ làm ông ta mất đi lý trí. Ông ta nhấc cái chổi bên cạnh lên, điên cuồng vung vào người bà cả: “Tôi đánh chết bà, đồ lẳng lơ.
Bà dám xăng bậy với thằng đàn ông khác sau lưng tôi. Bà cho Chiến Bá Kiên tôi là loại người gì? Bao nhiêu năm qua bà không thế đẻ cho tôi một đứa con tôi đều dễ dàng bỏ qua cho bà. Bà để lộ ra một đứa con gái riêng, tôi cũng tha thứ cho bà. Tôi cho rằng đó đều là lỗi sai từ trước kia của bà, chuyện cũ tôi không nhắc đến nữa. Thấy bà mấy năm nay an phận thủ thường nên tôi cũng cho bà đủ sự tôn trọng. Nhưng bà thì sao?
Bà báo đáp tôi như vậy sao?”
Bà cả ôm đầu, bà bị Chiến Bá Kiên đánh cho phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Ông ơi, tôi sai rồi. Cầu xin ông tha thứ cho tôi. Tôi không dám nữa”
Chiến Bá Kiên nổi giận nói: “Bà phản bội tôi lại còn trông mong tôi tha thứ cho bà. Bà coi tôi là người như thế nào?”
Bà cả lại quay sang ông cụ cầu xin tha thứ: “Cha, cha mau khuyên nhủ Bá Kiên đi.
Anh ấy điên rồi, anh ấy như thế này là muốn giết con. Cha, cha nghĩ lại chuyện năm đó đi, nghĩ lại về mẹ ruột của Hàn Quân đi, thảm kịch ở nhà họ Chiến còn thiếu sao?”