Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1144: Anh sao vậy?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thần sắc dưới đáy mắt Chiến Hàn Quân hơi tối lại, cô gái này luôn thích làm ra vài mánh khóe khiến người ta không thể nghĩ đến.

Bỗng nhiên anh chợt nhớ tới Lạc Thanh Du…

Cô gái thoạt nhìn trông có vẻ nhu nhược vô hại đó.

Sau đó, Chiến Hàn Quân bỗng nhiên lấy tay đẩy Nghiêm Linh Trang ra Nghiêm Linh Trang ngẩn ngơ nhìn anh, ánh mắt như nai con mang theo cảm giác bị thương: “Anh làm sao vậy?”

Chiến Hàn Quân phiền não đứng dậy, nhìn thấy biểu tình bi thương của cô thì anh lại càng đau lòng hơn “Anh mua quần áo cho em, để anh đi lấy.”

Anh tìm cớ rời đi.

Biểu cảm của Nghiêm Linh Trang hơi ảm đạm, gật đầu: “Vâng”

Làm sao cô lại không nhìn ra, anh ấy đang kháng cự lại cô?

Người này vui vẻ bất thường, anh đối xử với cô lúc thì gần gũi lúc lại xa cách, cô thật giống như một con gấu bông bị người khác chỉ phối.

Nghiêm Linh Trang thở dài yếu ớt: “Rốt cuộc thì đến bao giờ anh mới có thể khôi phục trí nhớ?”

Không bao lâu sau, Chiến Hàn Quân đi vào mang theo vài cái túi đựng quần áo. Rất rõ ràng, cảm xúc không tốt của anh đã bị anh cưỡng chế niêm phong vào tận sâu trong đáy lòng.

Đưa túi tới trước mặt Nghiêm Linh Trang, anh dịu dàng nói: “Nhìn xem có thích không?”

Nghiêm Linh Trang lấy váy ra, hai mắt tỏa sáng: “Váy thật đẹp. Đã lâu rồi em chưa mặc kiểu váy nữ tính như này.”

Chiến Hàn Quân nói: “Em mặc thử coi?”

Nghiêm Linh Trang gật đầu: “Vâng”

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1144-0

Cô vui vẻ đứng trong phòng để quần áo nhẹ nhàng xoay vòng.

Cô nhảy vũ điệu thiên nga, kỹ thuật nhảy làm động lòng người.

Chiến Hàn Quân nhìn cô, đôi mắt đen lạnh lẽo trong nháy mắt bị hòa tan.

Nghiêm Linh Trang như thế này thật ngây thơ thuần khiết, không có lòng dạ sắc sảo và các loại mưu kế, cũng không có những thủ đoạn độc ác, thật là tốt.

Nghiêm Linh Trang không cẩn thận đụng vào cửa tủ quần áo, đau đến mức kêu ra một tiếng.

Chiến Hàn Quân không kịp nghĩ gì vội vàng đẩy cửa vào, vô cùng lo lắng chạy đến chỗ cô: “Linh Trang, em không sao chứ?”

Linh Trang cười rộ lên: “Anh Quân, giống như là em được trở về như trước kia, sống vô ưu vô lo, mỗi ngày mở mắt ra là có thể ngay lập tức làm nũng với anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.