Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1149: Không tới cuộc họp



Bạch Thư Ốc nghe thấy những lời đó, bàn tay đang nằm chặt từ từ thả lỏng ra Trên khuôn mặt lạnh lẽo lộ ra vẻ đạo đức giả: “Bà nếu đã bị thương, sau này cứ ở lại đây chữa trị cho tốt, tôi sẽ không đối xử tệ với bà.”

Bà cả nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Sau khi bà cả bị người hầu của mình dẫn đi, một tia nghỉ ngờ lóe lên từ đôi mắt đen của Bạch Thư Ốc, quay đầu lại nói với người hầu của ông ta: “Lập tức đi nghe ngóng một chút, xem bên phía Nghiêm Linh Trang có tình hình gì không.”

“Vâng.”

Mưa rơi liên miên tí tách suốt cả đêm, bình minh ló dạng, ánh ban mai từ chân trời chiếu rọi.

Khi những tia sáng màu vàng óng ánh bao trùm Á Châu, lưu lại ánh sáng và chiếu lên hình ảnh rực rỡ của quang cảnh.

Khi tiếng chuông báo giờ làm việc vang lên, cánh cửa nặng nề của phòng hội nghị cấp cao của Á Châu được đẩy ra, những nhân viên tham dự lần lượt có mặt.

Thế nhưng nhân vật chính Nghiêm Linh Trang của cuộc họp lại chưa hề xuất hiện từ đầu đến cuối.

Quan Minh Vũ vội vàng đi tìm Nghiêm Mặc Hàn, lo lẳng hỏi: “Tổng giám đốc sao còn chưa tới? Hôm nay là đại hội cổ đông.

Nếu cô ấy không tới, e rằng sẽ khiến cho cuộc họp trở nên rối loạn.”

Nghiêm Mặc Hàn vội vàng gọi điện cho Nghiêm Linh Trang, nhưng hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác vẫn không có ai máy.

Nghiêm Mặc Hàn suy đoán: “Ngày hôm qua Cậu Quân ở cùng cô ấy, Linh Trang trong lòng hẳn là vui vẻ. Theo lý thuyết thì cô ấy không thể phát bệnh được đúng không?”

Quan Minh Vũ trước nay thận trọng: “Nghiêm Mặc Hàn, anh phải nhanh chóng đến vườn hoa Nhật Lịch một chuyến. Tổng giám đốc gần đây gặp phải quá nhiều chuyện phiền lòng, sợ là thân thể không chịu đựng được…”

Sắc mặt Nghiêm Mặc Hàn liền tái mét, quay người đi lao như điên.

Nghiêm Mặc Hàn vội vàng chạy đến vườn hoa Nhật Lịch, đẩy cửa biệt thự ra, nhìn thấy Nghiêm Linh Trang nằm bất động như chết trên mặt đất.

Hai chân của Nghiêm Mặc Hàn bỗng nặng như chì, chậm rãi lết đôi chân vụng về của mình tới gần Linh Trang. Sau đó anh ta quỳ rạp trước mặt Linh Trang, đau đớn lẩm bẩm: “Linh Trang, rốt cuộc em bị sao vậy?”

Âm thanh mang theo hơi thở yếu ớt của Nghiêm Linh Trang vang lên: “Anh ơi, em…

nối gót ông nội rồi: Nghiêm Mặc Hàn chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, liền ngã ngồi trên đất.

“Linh Trang, chúng ta từ bỏ Á Châu, từ bỏ một Chiến Hàn Quân mất trí nhớ, anh đưa em ra nước ngoài, điều chỉnh tâm trạng cho tốt, không bao lâu nữa em sẽ bình phục.

Được không?” Nghiêm Mặc Hàn gần như cầu xin nói.

Nghiêm Linh Trang vừa kiên cường vừa bướng bỉnh từ chối: “Anh à, đừng trách anh ấy. Những gì anh ấy trải qua còn khổ hơn chúng ta. Anh ấy hiếu thẳng như vậy cũng rất ghét để bản thân bị coi là quân cờ cho người khác tùy ý điều khiển.

Tuy nhiên, em không thể không lừa anh ấy, nhưng lừa dối anh ấy lại là điều vô cùng tối ky, bức tường của niềm tin đã bị thủng một lỗ. Anh ấy không tin, em cũng có thể tha thứ được”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Nhưng em lừa cậu ta cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu ta mà”

Nghiêm Linh Trang buồn bã nói: “Em có thể nhìn ra được, anh ấy đã luôn thuyết phục chính mình tin tưởng em. Anh ấy đã rất nỗ lực để làm điều đó. Nếu không phải bà cả đã dùng hai mặt Lạc Thanh Du và Nghiêm Linh Trang để mê hoặc anh ấy thì anh ấy sẽ không bị mắc lừa. Làm sao anh ấy có thể đoán được rằng em là một người vì tình yêu mà sinh ra chuyển đổi linh hồn chứ. “

Nghiêm Mặc Hàn khó chịu đến mức nghẹn lời: “Em đừng nói nữa, anh cầu xin em đừng thay cậu ta nói những điều tốt đẹp nữa. Em càng đối xử với cậu ta thật lòng thật dạ như vậy, càng dung túng cậu ta không điểm dừng như thế, anh lại cảm thấy những gì em trải qua thật khổ cực, trong lòng anh rất đau. Linh Trang, em có biết không, khi anh thấy em đau khổ như vậy, lòng anh cũng đau đớn muốn chết”

“Anh à, anh phải tin em. Ý chí của em rất mạnh mẽ, chẳng mấy chốc em sẽ khỏe lại thôi.”

Nghiêm Mặc Hàn gào lên: “Nếu trên đời này không có Chiến Hàn Quân, anh tin em sẽ tốt hơn. Nhưng mà Chiến Hàn Quân là điều kiêng ky của em, là mạng sống của em, cậu ta chính là công tắc tình cảm của em. Có cậu ta ở đây, em làm sao có thế tốt hơn đây?”

Nghiêm Linh Trang tràn đầy hy vọng nói: “Em tin rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ hiểu được tất cả những nỗ lực của em ngày hôm nay”

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Em gái ngốc, đừng nói nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.