Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1204: Vừa lo vừa ức



Linh Trang không ngờ Chiến Hàn Quân lại đến nhanh như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu tình chột dạ.

“Anh Quân?” Giọng cô run run.

Giờ phút này Chiến Hàn Quân cực kỳ tức giận, cơn giận dữ lan tỏa ra khắp bên trong cơ thể.

Nhưng mà anh không thể nổi giận với Linh Trang được, chỉ có thể khiến cho tức giận vốn có của mình tiêu tan.

Anh cố gắng kìm nén lại cơn giận dữ đang dâng lên, sau đó Chiến Hàn Quân mới từ từ đi đến trước mặt Linh Trang, anh ngồi xổm xuống ôm Linh Trang, “Tại sao em muốn đến bệnh viện mà không nói cho anh biết? Em có biết anh sẽ lo lắng khi không nhìn thấy em không?” Anh giống như một đứa trẻ chịu ấm ức.

Linh Trang vuốt ve đầu anh, cô nói một cách áy náy: “Anh Quân, em sợ anh lo lắng cho em nên mới để mấy người Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ lại nói chuyện với anh.

Vậy thì có thể khiến anh không lo lắng rồi.”

Chiến Hàn Quân nói: “Giữa anh và bọn họ có cái gì hay đâu mà nói?”

Chiến Anh Nguyệt có một dự cảm không lành, cô ấy lặng lẽ đứng lên.

Ai ngờ Chiến Hàn Quân cố gắng dịu dàng với Linh Trang xong, sau đó dữ dẫn trừng mắt Chiến Anh Nguyệt, anh dùng ngón tay.

chỉ chỉ mặt đất, ý bảo cô ấy quỳ xuống.

Chiến Anh Nguyệt khóc không ra nước mắt.

Linh Trang thông minh hơn người nói: “Anh Quân, anh để Anh Nguyệt đi đi, em có chuyện muốn nói riêng với anh”

Chiến Hàn Quân không cam lòng trừng mắt với Anh Nguyệt, sau đó phất tay với cô ấy.

Khi Anh Nguyệt bò dậy thì cả người đều mềm nhữn, vẫn là Nghiêm Mặc Hàn nâng cô ấy dậy giúp cô ấy rời khỏi.

Linh Trang nghe được giọng của Nghiêm Mặc Hàn: “Nhìn xem con cọp mẹ như cô bị dọa thành dạng gì rồi?”

Linh Trang biết Chiến Hàn Quân cực kỳ tức giận.

Cũng may từ nhỏ cô đã biết anh, cô rất rõ làm cách nào để anh bớt giận. Linh Trang nắm quần áo anh, đáng yêu làm nũng: “Anh Quân, anh đừng giận.”

Chiến Hàn Quân trái lương tâm nói: “Anh không giận.”

Linh Trang đưa miệng nhỏ lại gần lỗ tai anh, trêu chọc nói: “Vê nhà em cho anh tam tòng tứ đức.”

Núi băng trong mắt Chiến Hàn Quân lập tức sụp đổ, hiện lên ý cười trên mặt.

“Lại bắt đầu thiếu đòn à?”

Từ trong giọng của anh, Linh Trang có thể nghe được tâm trạng của anh vui vẻ không ít. Lúc này cô mới chính thức giải thích: “Anh Quân, trong lòng em cảm thấy rất hổ thẹn đối với chị Bảo Ngọc, em cảm thấy là em khiến cho Nghiêm Mặc Hàn và cô ấy.

phải chia ly, điều đó thật sự là một chuyện tàn nhẫn. Vậy nên sau này em phải đối xử tốt với chị Bảo Ngọc, khiến chị ấy cảm nhận được làm chị dâu của bọn em không tốt bằng làm chị gái của bọn em.”

Chiến Hàn Quân ôm cô vào trong ngực: “Em luôn suy nghĩ vì người khác. Có bao giờ em nghĩ cho mình chưa?”

Nghiêm Linh Trang cười nói: “Không phải em còn có anh à? Cái gì anh cũng chuẩn bị chu đáo cho em. Em chỉ cần phụ trách việc xinh đẹp như hoa là được rồi.”

Nhìn thấy Linh Trang cười đến xán lạn như vậy, cơn tức giận của Chiến Hàn Quân cũng tan biến Điều quan trọng là Linh Trang bắt đầu dùng tâm tư nhỏ tính kế anh, khiến anh tức giận rất nhiều. Nhưng cũng khiến anh cảm thấy rất rất vui mừng.

Bởi vì Linh Trang hoạt bát đáng yêu đó đã quay về rồi.

“Linh Trang à, sau này đừng gạt anh nữa”

Những lời này anh dường như đã nói với cô cả đời, nhưng hình như Linh Trang vĩnh viễn cũng không làm được.

*Ừi Mỗi lần cô đều đồng ý rất dứt khoát.

Anh Nguyệt đứng nhìn cách đó không xa vỗ ngực kịch liệt giống như trút được gánh nặng.

“Lần này anh ấy hết giận rồi nhỉ?”

Chiến Quốc Việt dội một chậu nước lạnh xuống: “Bố là dạng ghi thù, có thù nhất định sẽ báo.”

Thanh An gật đầu hùa theo: “Nhanh vậy đã tha thứ cho cô, thì đó không phải là phong cách của bố.”

Anh Nguyệt sợ đến mức cả người lần nữa xụi lơ, dường như cả người đều dựa vào.

người của Nghiêm Mặc Hàn.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Đừng có hù dọa cô của tụi cháu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.