Bắt đầu từ lúc Chiến Hàn Quân chọn trúng Nghiêm Linh Trang thì anh đã nuôi Nghiêm Linh Trang trở thành dáng vẻ mà mình thích nhất.
Nghiêm Linh Trang lương thiện mà không yếu đuối.
Độc lập mà không quá mạnh mẽ.
Cô thật đúng là người phụ nữ thích hợp nhất với Chiến Hàn Quân.
Lúc Chiến Hàn Quân lớn mạnh, cô có thể làm chim nhỏ nép vào người, đảm nhiệm dung mạo như hoa Khi Chiến Hàn Quân gặp nạn, cô có thể lấy thân thể bệnh tật của mình bảo vệ vinh quang của anh.
Mà cô ta có ý đồ bước vào lòng Chiến Hàn Quân, thật đúng là tham vọng sai lầm nhất.
Chiến Quốc Việt lạnh nhạt nhìn bà cả, cứ như đang nhìn một con chó hoang.
Bà cả vứt hết tôn nghiêm cầu xin Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, bà nội xin cháu, cháu giúp đỡ dì Hiểu Như đi, đưa nó vào bệnh viện Á Châu. Nó còn trẻ như vậy, chân của nó không được có chuyện gì đâu.”
Giọng nói Chiến Quốc Việt tràn đầy lạnh nhạt, chất vấn: “Lo cho chân cô ta, tại sao năm xưa không nghĩ đến sức khỏe của mẹ tôi?”
Bà cả cực kỳ hổ thẹn.
Nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bà sai rồi”
€ó lẽ bà cả cảm thấy lòng của trẻ con đều mềm nên kiên nhãn cầu xin Chiến Quốc Việt: “Quốc Việt, cháu coi như nể mặt bà nội, giúp bà một lần đi được không?”
Mặt Chiến Quốc Việt không hề có cảm xúc gì: “Chơi bài tình cảm? Bà không xứng”
“Quốc Việt, bà nội thật sự biết sai rồi.”
Anh Nguyệt có hơi không nhẫn tâm, đỏ mắt nói: “Quốc Việt, giúp bọn họ đi. Coi như là nể mặt cô”
Chiến Quốc Việt liếc cô mình một cái: “Mặt mũi của cô ở chỗ cháu không có giá trị”
Anh Nguyệt: Chiến Quốc Việt cắn răng nói với bà cả: “Đối với một người lợi dụng tình thân để làm đủ mọi chuyện xấu, căn bản không có tư cách được hưởng thụ phúc lợi của tình thân nữa”
“Cút đi. Đừng ở đây chướng mắt người khác”
Bà cả không thể tin nổi mà nhìn Chiến Quốc Việt, một đứa trẻ con, nhưng lời nói lại khiến người ta lạnh lòng.
Nói xong Chiến Quốc Việt liền kéo Thanh An nghênh ngang rời đi.
Anh Nguyệt đỏ mắt nhìn bà cả, nghẹn ngào nói: “Con thật không ngờ mẹ lại làm ra loại chuyện lợi dụng anh cả để hại chị dâu như vậy. Mẹ rõ ràng biết mình làm như vậy sẽ khiến anh cả hận mẹ oán mẹ nhưng mẹ vẫn không chịu tỉnh ngộ. Con nghĩ có lẽ từ lúc đó thật ra mẹ đã lựa chọn vứt bỏ anh cả rồi nhỉ?”
“Bây giờ mẹ quay lại cầu xin anh ấy, thật đúng là ngu ngốc. Cán cân trong lòng anh cả trước nay vẫn luôn công bằng, thị phi đúng sai, tuyệt đối không hàm hồ. Mẹ tự tay hủy hoại tình thân quý giá giữa hai người, anh cả có thù tất báo, hôm nay nếu không phải có chị Linh Trang ở đây thì có lẽ mẹ đã bị anh ấy sỉ nhục ngay tại chỗ rồi.”
Anh Nguyệt lấy ví tiền ra, móc một cái thẻ từ bên trong đưa cho bà cả: “Cái này coi như là phí dưỡng lão con cho mẹ. Mẹ không thể ở lại thủ đô được nữa đâu, bởi vì bây giờ thủ đô là thiên hạ của Quốc Việt rồi. Quốc Việt hận mẹ đã làm hại đến bố mẹ nó nên sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ cách xử lý đám giun dế các người thôi”
Bà cả run rẩy nhận lấy thẻ của Anh Nguyệt sau đó đỡ lấy Nghiêm Hiểu Như rời đi Anh Nguyệt đưa mắt nhìn bà cả rời đi sau đó đột nhiên đau khổ khóc lên.
“Tại sao một gia đình tốt đẹp mẹ không muốn, mà nhất quyết muốn phát tan cái nhà này chứ? Tại sao?”
Nghiêm Mặc Hàn an ủi nói: “Đây là lựa chọn của bà ấy, mặc bà ấy thôi.”
Đợi đám người Chiến Quốc Việt và Anh Nguyệt chạy tới vườn hoa Vô Ưu, thì liền thấy.
Chiến Hàn Quân đang bận rộn trong bếp, mà Nghiêm Linh Trang lại đang mang vẻ mặt cực kỳ bình tính ngồi trên xe lăn.
“Quốc Việt, xử lý hai con chó hoang kia sao rồi?” Linh Trang hỏi.
Chiến Quốc Việt hơi hoảng hốt, nói: “Hai con chó hoang kia nhìn cực kỳ hung ác nên con đuổi bọn chúng đi rồi”