Sau đó liền nghe thấy giọng nói tức giận, “Nghiêm Hiếu Như, thế cô là cái thá gì, chị cả của nhà họ Nghiêm chúng tôi là người mà thứ mà hạng người như cô có thể ức hiếp sao?”
Đàm Bảo Ngọc nhướng mi, nước mắt giàn giụa.
Thì ra người đỡ cái tát này cho cô ấy là Nghiêm Mặc Hàn.
Và người thay cô dạy dỗ Nghiêm Hiểu Như chính là em gái Linh Trang.
“Chị, em xin lỗi, hôm nay em dậy muộn, đến muộn rồi. Để chị chịu ấm ức rồi “Linh Trang xấu hổ giải thích.
Chiến Hàn Quân ngồi xổm trước mặt Linh Trang, nhìn thấy Linh Trang tức giận thành bộ dạng như như vậy, anh vừa đau khổ vừa sốt ruột.
“Linh Trang, đừng tức giận, tức giận không tốt cho cơ thể em, người đau lòng là anh”
Nghiêm Linh Trang nhìn Chiến Hàn Quân, anh giống như một con chó nhỏ, đôi mắt xinh đẹp đáng thương nhìn cô.
Nghiêm Linh Trang đột nhiên cười cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của anh, “Được rồi, em không tức giận.”
Chiến Hàn Quân đặt móng vuốt không yên phận của cô xuống, ghì chặt vào lòng bàn tay mình.
Anh Nguyệt đột nhiên đi tới bên cạnh bà cả vươn tay ra, hai mắt đỏ bừng nghẹn ngào.
nói: “Trả lại thẻ cho tôi”
Làm sao bà cả có thể bãng lòng trả lại thẻ ngân hàng của Anh Nguyệt cho Anh Nguyệt được? Thẻ này không chỉ giúp bà ta lo cơm ăn áo mặc, mà mấu chốt là, chỉ cần dùng tiếng tăm của Anh Nguyệt, mẹ con Nghiêm Hiểu Như mới có thể lấy lại cuộc sống tử tế.
Bà cả van xin: “Anh Nguyệt, mẹ là mẹ của con đấy. Mẹ từ trước tới nay chưa từng làm gì có lỗi với con, con có thể đối xử với mẹ như vậy sao?”
Chiến Anh Nguyệt nước mắt rơi xuống, “Nếu như bà có thể biết thân biết phận thật thà làm người, tôi tất nhiên sẽ phụng dưỡng bà. Nhưng bà nhìn xem các người đã làm ra chuyện tốt gì, lợi dụng danh nghĩa của tôi để vào Á Châu, ức hiếp chị cả. Các người còn là người không?”
Nghiêm Hiểu Như khiêu khích: “Anh Nguyệt, Đàm Bảo Ngọc là người cướp bạn trai của cô. Cô ta không xứng đáng để cô tốt với cô ta như vậy”
Chiến Ánh Nguyệt tức giận nói: “Cô ấy trước đây từng là ân nhân cứu mạng của tôi và Mặc Hàn. Bây giờ là chị cả của tôi và chị Linh Trang. Sau này ai dám ức hiếp chị ấy thì chính là ức hiếp tôi.”
Nghiêm Hiểu Như sắc mặt tối sầm lại.
Cô ta không thể tưởng tượng nổi, Anh Nguyệt và Đàm Bảo Ngọc rõ ràng là đối thủ của nhau, nhưng cuối cùng họ lại trở thành chị em.
Thấy mọi người đều nhắm vào Nghiêm Hiểu Như, bà cả hoảng sợ kéo xe lăn của Nghiêm Hiểu Như ra ngoài.
Nhưng khi đi ngang qua Chiến Hàn Quân, chiếc xe lăn đột nhiên bị kẹt lại.
Bà cả run sợ nhìn Chiến Hàn Quân, cảm giác đáng sợ tràn từ cặp mắt đại bàng kia giống như muốn ăn thịt người.
Mở miệng, giọng nói lạnh đến mức muốn đóng băng người ta thành xác ướp.
“Nói Linh Trang nhà tôi sống là gánh nặng, lời này là cô nói sao?”
Giọng điệu của Chiến Hàn Quân rố ràng là rất nhẹ, nhưng lọt vào tai người khác, lại giống như chịu phải cực hình vô cùng khổ sở, các giác quan đều như muốn chảy máu.
Nghiêm Hiểu Như toàn thân run rẩy.
Ánh mắt của Chiến Hàn Quân rơi vào đôi chân bọc thạch cao của cô ta, nhàn nhạt nói “Linh Trang nhà tôi mãi mãi là bảo bối trong lòng bàn tay tôi. Còn cô, mới là gánh nặng thực sự”
Nghiêm Hiểu Như không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy cái chân này giống như mất đi cảm giác, khiến cho toàn bộ thân dưới của cô ta có cảm giác tách rời ra Cô ta sợ đến mức toát mồ hôi hột.
“Cậu chủ Chiến, anh có ý gì?”
Chiến Hàn Quân không thèm để ý đến cô tạ Chiến Quốc Việt quát lớn một tiếng, “Cút”