Chiến Hàn Quân bất đắc dĩ, “Còn nữa, sau này không được gọi tôi là cậu Chiến nữa”
“Thế gọi cái gì?” Nghiêm Mặc Hàn cảm thấy Chiến Hàn Quân con người này đúng là ngang ngược, nhưng dù sao bản thân cũng phải bó tay.
“Anh trai.”
Nghiêm Mặc Hàn trợn to hai mắt kêu lên: “Tôi gọi cậu là anh? Cậu cảm thấy phù hợp.
không? Cậu không phải đã quên anh là em rể của tôi đấy chứ?”
“Nhưng hiện tại anh đã là em rể của tôi”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Cậu làm em rể của tôi trước, một ngày làm em rể cả đờ em rể. Cho nên, cậu đáng lẽ ra phải gọi anh mới đúng”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn anh ta, “Nếu như tôi không gọi anh là anh, thì anh có thể làm gì được tôi?”
Nghiêm Mặc Hàn gậy ông đập lưng ông, “Vậy thì tôi cũng sẽ không gọi cậu là anh”
“Vậy thì tôi sẽ không giao Anh Nguyệt cho anh “Chiến Hàn Quân nói.
Nghiêm Mặc Hàn hai mắt mở to đến mức suýt nữa rớt ra ngoài Nghiêm Linh Trang và Chiến Hàn Quân đã kết hôn, anh ta đã mất đi lợi thế để đe dọa Chiến Hàn Quân.
Chỉ có thể tức giận hét lên: “Từng gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cậu, cậu giỏi!”
Chiến Hàn Quân không phải là người không nói đạo lý, nhưng tính cách của anh đã trưởng thành từ nhỏ, Nghiêm Mặc Hàn nhỏ hơn anh vài tuổi, thời trẻ Chiến Hàn Quân khi còn thiếu niên, ổn định và đứng đản rất có phong độ. Thấy Nghiêm Mặc Hàn nhỏ hơn vài tuổi, anh cảm thấy Nghiêm Mặc Hàn quả thực chính là một thằng nhóc con. Vì vậy, nếu Chiến Hàn Quân mở miệng gọi Nghiêm Mặc Hàn là anh, Chiến Hàn Quân đương nhiên không thể nói ra được.
Nghiêm Mặc Hàn chỉ đơn giản là chuyện đã dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó, nhưng người đang định lẻn ra ngoài đột nhiên quay người đi về phòng ngủ. Tiếp tục làm một đôi chim uyên ương hạnh phúc với Anh Nguyệt.
Chiến Hàn Quân nhìn cánh cửa đóng chặt, sắc mặt tái xanh vì tức giận.
Trong lòng nổi lên một cơn tức giận: Quả thực là quá hời cho tên khốn Nghiêm Mặc Hàn này rồi.
Nghĩ tới lúc đầu anh vì danh tiếng của của Linh Trang, vẫn luôn giữ thân như ngọc.
Sự buồn bực của Chiến Hàn Quân lại tăng thêm một tầng nữa, trở về phòng rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Một tia sáng ban mai chiếu vào cửa sổ màu be, Nghiêm Tranh Ngọc mở mắt.
Nhìn thấy cô em gái Linh Trang đang ngủ bên cạnh, cô chị cả rất ân cần kéo chiếc chăn bông bị gạt xuống lên.
Linh Trang nhẹ gật đầu, rồi đột nhiên mở mắt ra.
Chị cả cười hỏi: “Em gái, em tỉnh rồi sao?”
Linh Trang giống như lão tăng ngồi thiền, hồi lâu cũng không có phản ứng.
Chị cả lại hét lên: “Em gái?”
Linh Trang đột nhiên vung tay lên, đung đưa trên không trung. Nói: “Chị cả, em hình như có sức lực rồi”
Chị cả vui mừng khôn xiết, “Thật không?
Em gái, hay là em tự mình ngồi dậy xem sao?”
Linh Trang gật đầu, “Ừm”
Người chị cả ngồi dậy, nhìn Linh Trang một cách hào hứng.
Chị cả vô cùng phấn khích, “Em có vẻ đã hồi phục rất nhiều. Còn mắt của em thì sao?”
Linh Trang chớp mắt, tầm mắt của cô vẫn tối đen như cũ.
Linh Trang lắc đầu, “Vẫn chưa hồi phục! “
Chị cả an ủi: “Em đừng lo lắng. Cơ thể của em khá hơn, mắt tất nhiên cũng sẽ từ từ phục hồi”
Nghiêm Linh Trang vui vẻ gật đầu, hưng phấn nói: “Chị, dìu em ra khỏi giường. Để em thử trên mặt đất bằng phẳng đi lại xem”
Sau khi Tranh Ngọc đỡ Linh Trang ra khỏi giường, cô ấy mới chậm rãi buông Linh Trang ra, Linh Trang chậm rãi đi vài bước, lại đột nhiên tỉnh nghịch đi nhanh hơn một chút.
“Em đứng lên được rồi, em có thể đi rồi, quá tốt rồi” Linh Trang nhảy cẵng lên vì sung Sướng.
Chị cả sợ hãi ở một bên run rẩy nói: “Em gái, em vẫn là nên giữ ở mức độ vừa phải thôi. Như vậy mới tốt”