Chiến Hàn Quân gật đầu, “Tôi trả từ Khi người phụ trách công ty tổ chức đám cưới hỏi Chiến Hàn Quân, Linh Trang về yêu cầu của đám cưới, Linh Trang nói: “Mọi thứ đều làm tối giản thôi”
Chiến Hàn Quân lặp lại lời nói của Linh Trang, thuận theo nói: “Nghe lời bà xã tôi, quy mô nhất định phải nhỏ hơn bọn họ”
Nghiêm Mặc Hàn luôn cảm thấy khi Chiến Hàn Quân nói ra câu này, anh đang vô cùng dối lòng.
Quả nhiên, cái đuôi của con cáo đã lộ ra ngoài Chiến Hàn Quân lấy kế hoạch đám cưới đã chuẩn bị của mình ra giao cho công ty tổ chức tiệc cưới, “Đám cưới của tôi với Linh Trang, anh cứ theo kế hoạch bên trên”
Anh Nguyệt và Nghiêm Mặc Hàn ngẩng đầu lên và nhìn thấy cảnh sắp xếp đám cưới, dùng kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu để tạo ra một bầu trời đầy sao, riêng cảnh này đã hào hoa đến nỗi khiến người khác kinh ngạc đến suýt chút nữa rớt hàm, cậu chủ trong gia đình cỏn con như Nghiêm Mặc Hàn chỉ có thể cảm thán rằng kiến thức của mình quá ít ỏi rồi.
“Quái, kim cương đầy trời, cái này tốn hết bao nhiêu tiền?”
Chiến Hàn Quân nói: “Nghiêm Linh Trang, em ở hành lang văn phòng Á Châu làm một bức tường may mắn cho anh.
Những ngôi sao may mắn đó thực sự đã truyền vận may cho anh. Bây giờ anh muốn trả lại cho bạn một biển sao. Anh hy vọng mỗi một ngôi sao, có thể cho em mượn ánh sáng của nó, để em có thể hồi phục lại được ánh sáng của mình”
Linh Trang cảm thấy Chiến Hàn Quân tính toán rất cất công, không đành lòng làm trái ý anh, liền nói: “Được rồi, ngoài kim cương ra, còn có những thứ khác mà anh tiêu pha tốn kém không?”
Nghiêm Mặc Hàn gào thét, “Không có cái nào là không tiêu pha tốn kém cả…”
Anh Nguyệt đưa tay ra che miệng Nghiêm Mặc Hàn, Chiến Hàn Quân nhìn chằm chăm vào Nghiêm Mặc Hàn một cách hẳn học, cấm Nghiêm Mặc Hàn lên tiếng.
Cứ như vậy, mới có thể lừa được Linh Trang.
Gần tới ngày hôn Trong lòng Chiến Hàn Quân còn có một chuyện tiếc nuối: đó chính là mắt của Linh Trang không thể nhìn thấy hôn lễ mà anh chuẩn bị cho cô.
Vì vậy, Chiến Hàn Quân đã mời các bác sĩ nhãn khoa hàng đầu thế giới.
Khi Chiến Hàn Quân đưa Linh Trang đến bệnh viện Á Châu để gặp bác sĩ, Nghiêm Linh Trang đã thể hiện sự phản kháng một cách khó hiểu.
“Anh Hàn Quân, em không muốn đi.”
Chiến Hàn Quân ôm chặt cô vào lòng, an ủi: “Linh Trang, y thuật của vị bác sĩ này là số một trên toàn cầu. Bình thường rất khó để có thể mời được ông ta, có lẽ dưới sự điều trị của ông ta, mắt của em có thể nhanh chóng khôi phục được thì sao?”
Nghiêm Linh Trang im lặng.
Cô cũng muốn khôi phục lại ánh sáng, để không khiến gia đình phải lo lắng cho cô mỗi ngày nữa. Nhưng cô sợ các bác sĩ nhãn khoa hiểu biết sẽ phát hiện ra bí mật nhỏ của mình.
Sau khi Nghiêm Linh Trang gặp bác sĩ, bác sĩ đã hỏi chỉ tiết về quá trình Nghiêm Linh Trang bị mù.
Chiến Hàn Quân lần đầu tiên tỏ ra rất kiên nhãn, kể chỉ tiết cho bác sĩ tất cả những gì mình biết.
Nhưng ánh mắt nghỉ ngờ của bác sĩ rơi vào bệnh nhân Nghiêm Linh Trang.
“Anh nói bệnh nhân có bệnh rối loạn cơ thể rất nặng sao?”
“Đúng vậy” Chiến Hàn Quân nói.
“Vậy chẩn đoán trước đây của bác sĩ, nguyên nhân khiến bệnh nhân mù lòa có liên quan đến bệnh rối loạn cơ thể?”
“Đúng vậy”
“Bệnh rối loạn cơ thể của bệnh nhân đã được chữa khỏi hoàn toàn hơn một tháng, nhưng đôi mắt của cô ấy vẫn không cải thiện chút nào?”
“Đúng vậy”
Ánh mắt của bác sĩ rơi vào ngón tay của Nghiêm Linh Trang đang xoắn vào nhau vì lo lắng.