“Hàn Quân, đó là mệnh lệnh sát thủ Mạt Thế của lệnh bài Thượng tướng. Mẹ của cháu hóa ra lại là thượng tướng của tổ chức Mạt Thế sao?” Ông cụ không khỏi khiếp sợ.
Chiến Hàn Quân cười khổ, cho dù mẹ anh là ai, trong mắt anh, bà chỉ là một người mẹ yêu con rất mực mà thôi Ông cụ hào hứng nói: “Có mấy bảo bối này, con đường cháu vào Tổ chức Mạt Thế nhất định sẽ không gặp trở ngại gì”
Chiến Hàn Quân bất giác sâu kín nhìn ông cụ, nghẹn ngào nói: “Ông nội, cháu chỉ hỏi ông một lần này, mong ông trả lời thật lòng. Cái chết của bố mẹ cháu có liên quan gì đến ông không?”
Ông cụ lộ ra vẻ mặt hoang mang nói: “Hàn Quân, chuyện này ông thật sự không có làm. Ông vẫn luôn suy nghĩ không biết người đứng đằng sau vụ tai nạn xe cộ đó rốt cuộc là ai. Thậm chí, ông còn nghi ngờ Thanh Uyên – thuộc hạ của cháu có thể là quân cờ của người khác giấu bên cạnh cháu nữa…”
Chiến Hàn Quân sắc mặt trắng bệch, Thanh Uyên chính là một thành viên trong Quỷ Ảnh. Nếu Thanh Uyên bị mua chuộc thì cuối cùng là mua chuộc khi nào?
Liệu còn có những kẻ phản bội khác trong Quỷ Ảnh hay không?
Ông cụ vẻ mặt khó chịu nói: “Mẹ cháu là thượng tướng Mạt Thế, ắt hẳn phải có rất nhiều kẻ muốn báo thù. Cháu là con trai bà, nợ của mẹ thì con phải trả, phải ngàn vạn lần cẩn thận”
Chiến Hàn Quân cảm thấy tâm tình nặng nề: “Cháu biết rồi”
Tạm biệt ông cụ, Chiến Hàn Quân ôm cái hộp rời khỏi phòng làm việc.
Trong sảnh lớn, Linh Trang bọn họ đang trò chuyện với các trưởng bối của nhà họ Chiến. Chiến Hàn Quân đi ra, Chiến Bá Kiên yêu cầu anh ở lại ăn tối.
Chiến Hàn Quân cũng không từ chối Anh nhìn căn biệt thự của nhà họ Chiến, so với biệt thự Ngọc Bích trước đây thì đơn giản hơn rất nhiều Chiến Hàn Quân nói: “Bố, nếu con có thể an toàn trở về, con nhất định sẽ để cho mọi người quay về sống ở biệt thự Ngọc Bích một lần nữa”
Chiến Bá Kiên cười khổ: “Hàn Quân, bố từ khi sinh ra đã sống trong bóng ma của Mạt Thế, sống trong nơm nướp lo sợ, bây giờ sống trong căn biệt thự nhỏ này, xem nhẹ sống chết, khó lắm mới có được sự bình yên trong lòng, cũng không muốn sống trong một biệt thự sang trọng như biệt thự Ngọc Bích nữa”
Chiến Hàn Quân cười nói: “Bố có thể thản nhiên thay đổi từ cuộc sống xa xỈ sang bình lặng, thanh đạm, thật đáng kính nể.
Nhưng mà, con trai cũng không phải muốn các người khôi phục lại cuộc sống xa hoa vô hạn, mà vì Ngọc Bích là gốc rễ của nhà họ Chiến chúng ta. Lá rụng về cội, cáo chết ba cũng năm đầu quay về núi, con chỉ mong người nhà họ Chiến có thể sống và ra đi tại chính ngôi nhà mình.”
Chiến Bá Kiên gật đầu.
Sau bữa tối, Chiến Hàn Quân lần lượt từ biệt các vị trưởng bối, cùng vợ con rời đi.
Chiến Hàn Quân bảo Chiến Quốc Việt lái xe.
Còn anh thì bế Linh Trang lên ghế sau.
Chiến Quốc Việt nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, có chút không phản ứng kịp, chậm rãi di chuyển đến ghế lái Ngay khi bảo bối Thanh An đi đến ghế sau, Chiến Hàn Quân liên nói: “Bảo bối Thanh An, con ngồi ở ghế lái phụ đi”
Bảo bối Thanh An làm mặt xấu xí nhìn Chiến Hàn Quân: “Bố, con không có giá trị gì sao? Bố ghét bỏ con gái mình như thế này thì bố có thấy đau lòng không?”
Chiến Hàn Quân nhẹ nhàng nhìn Linh Trang, nhẹ giọng nói: “Bố mua một tặng ba.
Con biết không, quà tặng kèm chắc chắn không thể nào có địa vị cao bẵng hàng chính hãng được.”
Chiến Quốc Việt và bảo bối Thanh An nhốn nha nhốn nháo mất một hồi.
Khi trở lại vườn hoa Vân Uyên thì đã là tám giờ tối.
Đêm đó, bầu trời rất trong, trăng rất tròn và các vì sao rất sáng Một bầu trời đêm bao la, các vì sao và mặt trăng cùng tồn tại rực rỡ hơn bao giờ hết.
Chiến Hàn Quân đứng trước khung cửa sổ cao sát sàn, nhìn những ngôi sao được khảm trên bầu trời đêm, thầm cầu nguyện: “Thanh Tùng, con nhất định phải bình an vô sự! Chờ bố đến đón con về nhà nhé!”
Ngoài cửa sổ, đêm khuya thanh vắng!
Ánh sao trong trẻo tỏa ra ánh sáng lạnh lo, toàn bộ thủ đô được bao phủ trong một khoảng trắng rộng lớn.