Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1254: Không anh thì ai



Chiến Hàn Quân ra lệnh cho Nghiêm Mặc Hàn: “Đi hỏi xem khách sạn Hoa Đô ở đâu đi?”

Nghiêm Mặc Hàn chỉ vào mặt mình: “Tại sao lại là tôi?”

Chiến Hàn Quân nói: “Bởi vì anh là người vô dụng nhất nhất chỗ này. Cho nên anh cần phải vận động nhiều hơn”

Nghiêm Mặc Hàn kêu oai oái, chấp nhận số phận và đi về phía đám đông kia.

Nghiêm Mặc Hàn đã đúc kết ra một chân lý: Lý luận với Chiến Hàn Quân thì chỉ có tốn nước bọt mà thôi.

Nghiêm Mặc Hàn hỏi đường ba người đẹp, nhưng hỏi họ một thôi một hồi cũng không ra được gì, đành phải chán nản quay về.

Anh ta nhún vai, khoanh tay với Chiến Hàn Quân: “Họ hiểu những gì tôi nói nhưng tôi lại không hiểu họ nói gì”

Chiến Hàn Quân tức giận: “Tại sao anh lại không học tiếng địa phương của dân miền Bắc trước khi ra ngoài chứ?”

Nghiêm Mặc Hàn trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Lại còn thế cơ á? Thế nếu mà đi du lịch vòng quanh thế giới có cần phải học tất cả các ngôn ngữ trên thế giới không?”

Chiến Hàn Quân nháy mắt với Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ tìm bừa được một người qua đường để hỏi đường. Người đó nói trôi chảy tiếng bản địa như thật, rất nhanh chóng.

họ đã có được câu trả lời như mong muốn.

Quan Minh Vũ quay lại nói: “Khách sạn Hoa Đô ở chân núi Minh Nguyệt, cách đây mười cây số. Phải gọi ô tô mới đến được đó.”

Nghiêm Mặc Hàn trố mắt đứng nhìn.

Một lần nữa, trong lòng anh ta lại cảm thấy mình đúng là một tên thừa th: c Quan Minh Vũ chỉ mất có vài ngày đã học được tiếng địa phương đất Bắc, Nghiêm Mặc Hàn đã phục anh ta sát đất: “Quan Minh Vũ, cậu có bí quyết gì vậy? Chỉ trong hai ngày thôi mà cậu đã thông thạo phương ngữ đất Bắc rồi á?”

Quan Minh Vũ hơi ngượng ngùng, cậu ta nói: “Tôi không thạo tất cả các phương ngữ miền Bắc đâu. Tôi chỉ học một số ngôn ngữ thông dụng thường có trong sách võ thuật mà thôi.”

Sau khi Nghiêm Mặc Hàn biết sự thật, anh ta đã không còn quá ngưỡng mộ Quan Minh Vũ nữa: “Hóa ra khoảng cách giữa học sinh giỏi và học sinh dốt chỉ là lối suy nghĩ xem mình tiếp thu được gì thôi.”

Khi Chiến Hàn Quân nghe cuộc hội thoại giữa Nghiêm Mặc Hàn và Quan Minh Vũ, anh tập trung suy nghĩ.

Sau đó họ bắt taxi, đến khách sạn Hoa Đô thì đã chín giờ tối.

Khi Quan Minh Vũ đi đặt phòng và đưa giấy tờ tùy thân đã giả mạo cho người phục vụ, người phục vụ mím môi cười nói: “Thưa anh, anh không cần chứng minh thư để vào.

khách sạn Hoa Đô đâu.”

Quan Minh Vũ đã kinh ngạc…

Người phục vụ cười trừ: “Thưa anh, các anh không phải là người ở đây đúng không?

Người dân địa phương ở quận Đào Hoa này nếu họ nhìn thấy khách sạn Hoa Đô lập tức sẽ đi đường vòng. Nếu như các anh dám ở lại khách sạn Hoa Đô muộn như thế này thì hẳn các anh quả là người phi thường hoặc là đám người ngoài ngây thơ thiếu hiểu biết thôi”

Quan Minh Vũ hỏi: “Ồ, quả thực không dám giấu diếm ba người chúng tôi dẫn theo vợ đến biên giới phía bắc để ngắm tuyết. Thế là chúng tôi tình cờ đến quận Đào Hoa, các khách sạn khác đều kín chỗ rồi nên phải đến khách sạn Hoa Đô. Vậy xin quý cô hãy nói cho tôi biết trong khách sạn Hoa Đô này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đáng sợ đến thế vậy!”

Người phục vụ nhìn họ bằng ánh mắt thương cảm, có lẽ vì quanh năm không có khách, cuối cùng cũng bắt được khách, cho nên vừa mở miệng, anh ta nói liến thoảng: “Mặc dù khách sạn Hoa Đô này là một khách sạn thế kỷ ở quận Đào Hoa, nổi tiếng lẫy lừng. Thế nhưng, khách sạn này có tà khí rất mạnh, có rất nhiều hành khách đến đây rồi chết không rõ nguyên nhân. Vì vậy, khách sạn Hoa Đô được mệnh danh là khách sạn chết chóc”

Người phục vụ nói xong, mỉa mai nhìn Quan Minh Vũ: “Thưa anh, các anh vẫn còn muốn ở không?”

Nghiêm Mặc Hàn và Anh Nguyệt nghe kể vậy thì sợ hãi ôm chặt lấy nhau.

*Á, có ma. Chắc trong khách sạn nhiều oan hồn vất vưởng bay quanh đây lắm”

*Ê này, chúng ta dọn đến ở chỗ khác ở đi” Nghiêm Mặc Hàn kinh hãi khuyên nhủ.

Chiến Hàn Quân mắng anh ta: “Không có tí tiến bộ nào cả. Em Linh Trang nhà chúng †a yếu đuối như vậy còn không sợ. Anh thì sợ cái gì?”

Nghiêm Mặc Hàn liếc nhìn Linh Trang từ bấy đến giờ trầm lặng một cách bất thường, nghỉ ngờ nói: “Này, em Trang của anh chắc sợ đến mụ mị đầu óc rồi, từ bấy đến giờ không nói được câu nào kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.