Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1287: Có thể đã nghi ngờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tên khốn Dư Nhân đó, lấy cớ muốn bảo vệ viện Thanh Phong, nhưng rõ ràng là phái người đến canh chừng nơi này.

Chiến Hàn Quân tự hỏi anh nên làm thế nào để thoát khỏi viện Thanh Phong, trốn ra ngoài đi tìm danh sách trại nhà họ Dư.

Linh Trang nhẹ nhàng gọi anh: “A Nguyệt”. Âm thanh dịu dàng trìu mến.

Chiến Hàn Quân quay người bước vào trong.

“Linh Trang”

Linh Trang hướng theo nơi phát ra âm thanh đi tới.

Chiến Hàn Quân sải rộng bước chân, nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Nhìn tình hình này, có vẻ ông cụ Dư đã nghi ngờ chúng ta cấu kết với tên sát thủ tối nay, sáng sớm hôm nay đã cho người bao vây toàn bộ viện Thanh Phong rồi”

Linh Trang phân tích: “Ông cụ Dư thân là tiền phương của trại nhà họ Dư, không có.

thời gian để quan tâm trại số bốn mươi tám.

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1287-0

Lúc Chiến Hàn Quân kéo Nghiêm Mặc.

Hàn ra tới trước cửa viện Thanh Phong, Dư.

Tiền đột nhiên từ đâu xuất hiện, cực kỳ cao ngạo nói: “Đi đâu vậy?”

Chiến Hàn Quân nói: “Mắt của cô chủ chúng tôi cần được chăm sóc bằng thảo dược, tôi và anh ấy đi lên núi đào một ít thảo quyết minh cho cô ấy…

Dư Tiền trực tiếp ngắt lời anh: “Cần những loại thảo dược gì, thì viết đơn thuốc lại, tôi cho người đào giúp các người.”

Chiến Hàn Quân nói: “Không được, người của trại nhà họ Dư các vị, vừa nhìn là biết người vô tư vô tâm vô phế, chuyện của cô chủ tôi không yên tâm giao cho các người đi làm”

Dư Tiền nghiến răng…

Sau đó lại bật cười hả hê: “Anh vẫn còn xem tướng à?”

Chiến Hàn Quân gật đầu, sau đó ánh mắt chim ưng rơi lên trên người Dư Tiền: “Hay là để tôi xem thử giúp anh? Không đúng không lấy tiền?”

Dư Tiền người này yêu tiền như yêu mạng, đối với những thứ miễn phí trước giờ đều theo đuổi không ngừng nghỉ.

“Được thôi”

Chiến Hàn Quân giả vờ giả vịt hất căm lên, cẩn thận đánh giá ngũ quan trên gương mặt Dư Tiền. Sau đó: “Mặt chuột mắt hếch, mỏ nhọn tai dày, trời sinh ngu độn, kiểu mặt thích a dua nịnh nọt, vừa nhìn là biết mệnh nô tài, cả đời đều phải dựa vào cái miệng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ này để bợ đỡ chủ nhân”

Dư Tiền tức giận không nhẹ: “Anh đang trêu chọc tôi đấy à?”

Chiến Hàn Quân đẩy anh ta ra, sau đó không coi ai ra gì bước thẳng về phía trước một mạch.

Dư Tiền hét lớn sau lưng anh: “Đứng lại, còn không đứng lại đừng trách tôi không khách sáo với anh.”

Lúc này, Anh Nguyệt và chị hai đang dìu Linh Trang bước ra ngoài. Linh Trang nói: “Dư Tiền”

Dư Tiền nhìn thấy Linh Trang, bộ dáng hùng hổ kiêu ngạo lập tức chuyển thành dáng vẻ cung kính cúi đầu nịnh nọt: “Cô Linh Trang, cô có gì dặn dò?”

Linh Trang nói: “Cậu chủ của anh đâu?”

Dư Tiền hơi giật mình, nói: “Cậu chủ đến trại nhà họ Dư rồi”

Linh Trang mừng thầm, Dư Nhân và Dư Sinh đều không có ở trại số bốn mươi tám, bây giờ chỉ còn lại mỗi tên chó điên Dư Tiền ngoan cố này, chỉ cần trì hoãn được anh ta là có thể kéo dài thêm chút thời gian cho anh Hàn Quân Linh Trang nói: “Quan Minh Vũ, anh đến chỗ của cậu chủ Dư canh chừng xem, khi nào cậu chủ trở về, lập tức bảo anh ta đến đây.

Chỉ cần nói với anh ta tôi có chuyện muốn nói là được.”

Quan Minh Vũ nói “ Vâng, thưa cô chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.