Lúc này, Nghiêm Linh Trang bỗng nhiên nâng tay che trán, mơ hồ nói: “Đầu em choáng quá.”
Sau đó bộp một tiếng, gục xuống trước mặt Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân trêu túc nói: “Ông lão, trà này quả nhiên là trà tốt, thì ra nó còn có thể khiến người nhanh chóng đi vào giấc ngủ nữa”
Ông lão nhìn ra thâm ý khác từ ngữ khí đoan trang của Chiến Hàn Quân, rõ ràng người này đã sớm cảm thấy nước trà có vấn đề nhưng vẫn cợt nhả nói chuyện cùng ông ta.
Ở địa bàn nhà họ Dư mà có thể bình thản ung dung trêu chọc người của ông ta, quả thật đây là lân đầu tiên ông ta gặp được người như vậy.
Sự sáng suốt gan dạ và quyết đoán của người này, ông lão cực kỳ tán thưởng.
“Chàng trai, tính cách của cậu thật sự rất hợp khẩu vị của tôi. Ông lão này rất thích cậu. Cậu tên là gì?”
Chiến Hàn Quân cười khế: “A Nguyệt.”
Ông lão hoang mang nói: “Trăm họ Việt Nam có họ A sao?”
Chiến Hàn Quân lơ đãng gật đầu: “Cũng đúng”
Lại nói tiếp: “Họ Dư, tên A Nguyệt”
Ông lão vô cùng không vui, nói với Chiến Hàn Quân: “Cậu luôn không thành thật với tôi, ít nhất cũng nên dùng thái độ đoan chính chưa”
Chiến Hàn Quân đổ hết trà nguội trong chén ra, sau đó tự mình rót đầy trà mới với tất cả các chén trà.
Sau đó ra hiệu mời ông lã: càng nâng cao tinh thần hơn trà của ông, chỉ là ông biết ông có đồng ý cho mặt mũi uống một chén không?”
Ông lão bốc lấy vài lá trà bỏ vào chén rồi nói: “Như vậy càng hoàn mỹ hơn”
Chiến Hàn Quân cầm chén trà, nâng lên nói: “Ông lão, tôi và ông gặp nhau là duyên phận, cụng ly cho duyên phận giữa hai chúng ta Ông lão hơi ngây ra, trong mắt hiện vẻ nghỉ hoặc. Theo những gì ông ta quan sát được, người này tâm tư kín đáo, tâm cảnh giác cao, không nên không biết ly trà này có vấn đều. Thế nhưng cậu ta lại yêu cầu uống trà nà Người này nhìn có vẻ đồng trang lứa với cháu trai Dư Nhân của ông ta, rốt cuộc là vẫn còn trẻ, có lẽ không thể có chuyện ăn thuốc giải trước chứ?
“Được. Cụng ly!” Ông lão nâng chén trà lên, chạm chén với Chiến Hàn Quân.
Sau đó, hai người uống một hơi cạn sạch.
Chiến Hàn Quân uống hết chén trà, lập tức bị choáng váng, mơ hồ nói: “Trà ngon”
Sau đó lảo đảo ngã lên người Nghiêm Linh Trang.
Ông lão cũng lảo đảo ngã xuống đất.
Sau một hồi lâu, ông lão cười khẽ một cái, tin tưởng Chiến Hàn Quân thật sự hôn mê rồi, ông ta đứng dậy khỏi mặt đất. Võ bụi trên mông, nói: “Nhóc con, đấu với tôi, cậu còn non lắm”
Nói xong, ông ta ngồi trước bán trà lần nữa, sau đó bưng một chén trà trên đó lên uống một hơi cạn sạch.
Uống hết trà chưa được bao lâu, ông lão phát hiện bụng reo lên liên hồi.
Ông lão ôm bụng, sắc mặt trắng bệnh, nói: “Ôi, bị thăng nhóc này lừa rồi”
Sau đó hoảng hốt ôm bụng chạy đi tìm nhà vệ sinh.
Chiến Hàn Quân ngồi xếp bằng trên đất, bốn cợt nhìn bóng dáng chạy vội của ông lão, đáy mắt sâu thẳm tĩnh mịch: “Ông ngoại, đừng trách cháu bất kính với ông”
Chiến Hàn Quân kéo Nghiêm Linh Trang lên, vội vàng rời đi Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các của đồn trú nhà họ Dư, thật ra là một căn nhà nhìn giống như hang đất của dế nhũi.
Lối vào cũng như một lò hơi, nhưng mà sau khi tiến vào bên trong sẽ phát hiện có có một động khác.
Bên trong là những gian hình tròn, các vách tường xoắn giao nhau bên trên. Giá sách hình tròn dựa vào vách tường.