Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1290: Mò kim đáy bể



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nếu muốn tìm sách trong này thì quả thật như mò kim đáy biển. May mắn trong đầu Chiến Hàn Quân đã có bản đồ hướng dẫn tra cứu, biết sách ở 48 đồn trú.

Lúc này ở 48 đồn trú, tại một tủ sách trên cao, có một con thắn lẫn to lớn chiếm cứ tủ sách. Chân kẻ đó đang chảy máu ròng ròng, cậu lấy gói thuốc cá nhân cầm máu cho chỗ bị thương, đổ thuốc, băng bó.

Chiến Hàn Quân thần không biết quỷ không hay làm nhiễu máy theo dõi trong Tàng Thư Các rồi lẻn vào Tàng Thư Các.

Sau khi tiến vào 48 đồn trú, Chiến Hàn Quân chậm rãi kiểm tra danh sách của tủ sách. Bỗng nhiên một chấm đỏ tươi trên sách khiến Chiến Hàn Quân chú ý, anh dùng tay sờ vết máu đỏ trên trang sách, chạm đến độ ấm của nó, Chiến Hàn Quân không khỏi căng thẳng.

Thích khách bị thương đang trốn trên đầu.

Đây là suy đoán của anh.

Trong đầu Chiến Hàn Quân nhanh chóng xẹt qua vô số suy tính, anh bỗng nhiên phát lực, một đấm đánh vào tủ sách, trên đỉnh đầu, sát khí cuồn cuộn kéo đến.

Chiến Hàn Quân xoay tròn mấy vòng, tốc độ như chớp, tránh đi lưỡi dao trên tay thích khách.

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1290-0

Chỉ là võ công mà thiếu niên học được là để tập kích vào điểm yếu, có thể giết đối phương trong một đòn, lục sát thương mạnh, nắm đấm đi ra, mỗi lần Chiến Hàn Quân tránh đón, vị trí anh đứng trước đó đều bị đấm vỡ.

“Bản lĩnh không tồi” Chiến Hàn Quân khen ngợi.

Thanh niên trả lời, giọng nói yếu ớt: “Anh cũng không tồi.”

Hai người đấu hồi lâu, thẳng bại khó phân.

Có lẽ là đánh quá kịch liệt, danh sách thiếu niên trộm được bỗng nhiên rơi ra khỏi người.

Chiến Hàn Quân nhìn thấy danh sách, hai mắt lập tức sáng lên.

“Thì ra cậu đến để trộm đồ.” Chiến Hàn Quân nói.

Khóe miệng thiếu niên cong lên: “Anh sai rồi, tôi đến để giết người”

€ó lẽ là một hồi, thắng bại khó phân, thiếu niên bỗng nhiên rút lui.

Thu quyền đột ngột, lui ra sau hơn ba mét, nói với Chiến Hàn Quân: “Tôi từ bỏ danh sách. Anh giúp tôi chuyển lời cho Dư Dân, nói oan có đầu nợ có chủ, mạng người anh ta nợ tôi, ngày khác tôi sẽ đến lấy lại”

Nói xong, thiếu niên đẩy tủ sách ra, chạy thoát ra ngoài từ đường cửa sổ.

Chiến Hàn Quân không có lòng dạ đuổi theo cậu ta, anh nhanh tay nhặt danh sách trên mặt đất, vội lật xem.

Căn cứ vào mục lục, mấy năm nay đồn trú nhà họ Dư đều có tù binh bên ngoài. Tuy nhiên anh không tìm được tên Thanh Tùng.

Nhưng khi anh lật một tờ giấy bị thiếu góc, phát hiện một chữ khiến anh giật mình khiếp sợ: “Monster!”

Còn lại nửa chữ, có lẽ đã bị thằng nhóc ăn trộm kia lấy rồi.

Chiến Hàn Quân nhìn phương hướng thiếu niên biến mất, đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Super Monster, là con đúng không!

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào: “Bên trong có thích khách, mau vào lục soát.”

Chiến Hàn Quân vứt danh sách trên mặt đất, sau đó chạy ra ngoài theo con đường của thiếu niên đã chạy.

Viện Thanh Phong.

Dư Tiền cung kính đứng trước mặt Nghiêm Linh Trang, giống như bé ngoan đứng chờ giáo viên nhận xét.

Lúc trước Linh Trang nói rất nhiều chuyện quanh co, sau khi trải chăn tốt, cô bèn nói thẳng: “Dư Tiền, anh nói thật cho tôi, có phải ba năm trước các anh đã đưa Thanh Tùng của tôi đi khi các anh phá hủy Bích Tỷ không? Tôi biết từ trước tới giờ, cậu chủ nhà anh vẫn luôn rất thích Thanh Tùng của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.