Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 1300: Không phản ứng



Linh Trang không có bất kỳ phản ứng nào.

Thiếu niên đó đỡ cô dậy, nhưng toàn thân Linh Trang yếu ớt, vừa mới đỡ cô ngồi dậy cô đã ngã thẳng xuống đất.

Thiếu niên đó lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, rốt cuộc bọn họ đã làm gì cô vậy?”

Không còn cách nào khác, cậu ta đành trói chặt tay cô lại, sau đó quàng qua cổ cậu †a, cống bổng cô lên.

Linh Trang nằm ngoài trên lưng cậu thiếu niên, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, tấm lưng này thật sự quen thuộc.

Nhưng tấm lưng này chắc chắn không phải của anh Hàn Quân, vì lưng của anh Hàn Quân rộng và săn chắc hơn nhiều, vả lại khi anh Hàn Quân cống cô, giữa bọn họ không có bất cứ rào cản nào.

Tấm lưng này cũng không phải của Nghiêm Mặc Hàn, cơ thể Nghiêm Mặc Hàn rất yếu, lúc cống cô anh ta sẽ còng lưng xuống. Thế nhưng anh trai cô đã cõng cô bằng cả ý chí và sự bền bỉ của mình.

Vậy tấm lưng này có thể là của ai chứ?

Linh Trang cẩn thận cảm giác quen thuộc này – cuối cùng cũng nó nhắc nhở cô nghĩ đến một người.

Đó là tại cuộc họp cổ đông của công ty Á Châu ở thủ đô Hà Nội, lần đó cô cũng gặp phải trường hợp giống như ngày hôm nay, bởi vì bất thình lình xảy ra một cú sốc, cơ thể cô không hiểu sao mà yếu ớt hẳn đi.

Là Quốc Việt bước đến, nhẹ nhàng cõng bổng cô lên.

Thế nhưng…

Lúc này Quốc Việt đáng lẽ ra đang ở Hà Nội chứ.

Vậy người đang cõng cô là ai?

Một cái tên khác chợt lóe lên trong đầu Linh Trang, ý nghĩ này khiến cô vô tình kinh ngạc đến mừng rỡ.

Lẽ nào là bé Thanh Tùng sao?

Lúc này cậu thanh niên đó mới lên tiếng, giọng nói của cậu ta trầm khàn khàn khàn: “Cô đã ngã xuống trước cháu như vậy hẳn là do sự sắp đặt của ông cụ. Còn về phần cháu, chắc cháu sẽ không đưa cô trở về đâu. Cô ở trong tay của cháu thế này nên chắc chắn cháu có quân bài để có thể bắt chẹt bọn chúng. Có điều cô yên tâm, vì cô đã từng cứu cháu rồi nên cháu sẽ không làm khó cô đâu”

Niềm vui xuất phát từ đáy lòng Linh Trang giống như sao Hỏa gặp mưa xối xả trong chốc lát.

Người này có vẻ như không phải là người lương thiện gì Chấn thương ở chân của thiếu niên khiến cậu ta bước đi khập khiểng, thế nhưng nó chẳng ảnh hưởng đến cậu ta chạy băng băng như một con báo trên những ngọn núi phủ đầy tuyết và leo trèo linh hoạt như một con tắc kè.

Ngay sau đó, Linh Trang đã lặng lẽ biến mất trên đỉnh núi Châu Phong.

Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt và chị cả cùng lăn xuống dốc núi tuyết, họ đã tìm kiếm trên núi rất lâu rồi không tìm thấy Linh Trang đâu.

Ba người họ hoảng loạn, vội vàng quay trở lại đồi trú nhà họ Dư để nhờ Dư Nhân giúp đỡ.

Lúc Dư Nhân biết rãng Linh Trang gặp tai nạn, gương mặt tuấn tú của anh ta đột nhiên trắng bệnh không còn tơ máu.

Anh ta gần như không chút do dự, nhảy dựng lên khỏi ghế tựa, sai Dư Tiền: “Lập tức thông báo cho một trăm linh tám trại phòng hộ rừng, bảo bọn họ nhanh chóng xuất phát đi tìm Linh Trang ngay”

“Vâng” Dư Tiền quay người rời đi.

Dư Nhân nói với Nghiêm Mặc Hàn một lần nữa: “Dẫn đường cho tôi”

Mặc dù trong lòng Nghiêm Mặc Hàn rất căm ghét Dư Nhân, thế nhưng chuyện quan trọng hơn tất thảy là phải tìm được Linh Trang, thế nên anh ta chỉ có thể tạm thời đè nén cơn uất hận vào trong lòng.

“Đi theo tôi.” Nghiêm Mặc Hàn vội vội vàng vàng dẫn Dư Nhân đến ngọn núi phủ đầy tuyết, cả hai chạy như điên.

Các nhân viên từ trạm kiểm lâm ở đồi trú nhà họ Dư đã tìm kiếm đỉnh Châu Phong cả ngày trời rồi mà vẫn không thể tìm thấy Linh Trang. Cuối cùng, họ tìm thấy một chiếc giày của Linh Trang ở phía trước của động tuyết, còn phát hiện ra cả một bãi máu trong động tuyết nữa.

Vì vậy, một cán bộ kiểm lâm có kinh nghiệm suy đoán rằng: “Ở khu vực này thường có thú dữ. Chẳng lẽ cô Linh Trang bị thú dữ ăn thịt mất rồi sao?”

Nghe tin dữ, trong nháy mắt, Nghiêm Mặc Hàn suy sụp và khóc òa lên.

Dư Nhân chỉ cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo đến thấu xương như bị băng tuyết vùi lên.

“Linh Trang!” Anh ta lắp bắp nói.

Nghiêm Mặc Hàn nhìn Dư Nhân đang hồn bay phách lạc, đột nhiên đùng đùng lửa giận, vung nảm đấm, bất chợt lao về phía Dư Nhân “Chính mày đã giết em gái tao. Tao muốn liều mạng với mày”

“Thằng súc vật, nhất định là mày đã làm cái chuyện đê hèn kia rồi. Nếu không phải vì mày kích thích đến tâm lý em gái tao thì nó cũng không bị bại liệt. Có lẽ khi rơi xuống núi tuyết, nó sẽ không bị động, bất lực không làm gì được như này”

“Đều là tại mày, tao muốn giết chết mày”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.